Chương 415:
“Không lạnh. Biết con về, mẹ ra đây chờ con ” Bà Âu cười nói: “Có mệt không con?”
“Không mệt đâu ạ.” Đàm Tiểu Ân nói: “Lần sau mẹ đừng ra đây chờ con nữa, ngoài trời lạnh lắm, nhỡ mẹ bị ốm thì sao, con cũng đâu phải là khách, cứ để con tự về là được ”
“Không sao.” Bà Âu nói: “Là mẹ muốn ra đây mà, cả tuần không thấy hai đứa về, nên muốn ra đây ngóng cho đỡ sốt ruột. Minh Triết còn chưa về sao?”
“Anh ấy một lúc nữa mới về nên con về đây trước.” Đàm Tiểu Ân đi theo bà Âu vào cửa, cởi áo khoác xuống, bà Âu dẫn cô ra phòng ăn,mặt mày hớn hở nói: “Con Nhìn xem, mẹ chuẩn bị cho con bao nhiêu là đồ ăn ngon.”
“Oa!” Mắt của Đàm Tiểu Ân toát ra tia sáng hạnh phúc, thật là hạnh phúc chết rồi.
Hôm nay ở trường chưa ăn được bao nhiêu, còn bị nôn ra hết, hiện tại trong dạ dày trống không.
Vừa nhìn thấy Làm cho người ta nhìn vào mà không nhịn được muốn đem tất cả đồ ăn ngon trên thế giới cho cô.
Dì giúp việc ở bên cạnh nhìn thấy Đàm Tiểu Ân, cũng cười theo, nói: “Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Ân ăn đồ ăn, làm cho dì cũng cảm thấy thèm ăn lây với cháu.”
Bà Âu cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Đàm Tiểu Ân có chút ngượng ngùng, đỏ mặt, “Mọi người đang bảo con ham ăn có phải không?”
“Nào có?” Bà Âu cười nói: “Chỉ cần con thích ăn, mỗi lần trở lại mẹ đều làm đồ ăn ngon cho con ăn.”
“Con sẽ béo đến mức lăn nhanh hơn đi mất.”
“Phụ nữ nhìn có da có thịt một chút mới đẹp con ạ ”
Đây quả thực là lời mà những bà mẹ đẻ thường hay nói với con gái của mình.
“…” Âu Châu Du đi
“Chị ạ!” Đàm Tiểu Ân mỉm cười chào hỏi.
Âu Châu Du ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Mẹ quý con dâu hơn con gái rồi! Con cảm thấy địa vị của con bây giờ không bằng con dâu của mẹ rồi. Biết Tiểu Thu về, cả buổi sáng bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.”
Đàm Tiểu Ân dương khóe miệng lên, cô biết cả nhà đều đối cử với cô rất tốt.
Đàm Tiểu Ân đi vào phòng vệ sinh rửa tay sau đó trở lại bàn ăn.
Chẳng qua là, bình thường khẩu vị của Đàm Tiểu Ân rất tốt, hôm nay lại chỉ ăn một chút, trong dạ dày lại bắt đầu sôi trào.
Cô che miệng, chạy nhanh vào phòng vệ sinh, bởi vì trong dạ dày không có thứ gì, nôn cả nửa ngày, cũng không phun ra được gì.
Âu Châu Du nhìn thấy cô như vậy bèn hỏi, “Em bị làm sao thế?”
Đàm Tiểu Ân sắc mặt trắng bệch, “Trong người con cảm thấy hơi khó chịu.”
“Con bé ngốc này, không thoải mái tại sao không nói?” Bà Âu phân phó quản gia một bên, “Đi gọi điện mời bác sĩ tới nhanh lên.”
Âu Châu Du nhìn Đàm Tiểu Ân ngồi trở về chỗ, mặc dù trên bàn toàn món ăn ngon, nhưng Đàm Tiểu Ân hiện tại lại không muốn ăn, hôm nay hình như cái gì cũng ăn không trôi.
Chị nhìn Đàm Tiểu Ân, trong đầu đột nhiên nghĩ tới, “Tiểu Thu, không phải em mang thai rồi đấy chứ?”
Đàm Tiểu Ân nghe vậy vô cùng sửng sốt, chị ấy cũng nói như vậy, chẳng lẽ cô thật sự mang thai rồi sao?
“kì kinh của em đến chưa?” Âu Châu Du hỏi.
“chưa ạ.” Đàm Tiểu Ân nói: “có điều kì của em luôn không chuẩn đâu ạ”