"Minh Triết...!Sách của anh bị ngược rồi."
Âu Minh Triết lúc này mới sững người, chú ý vào trang sách mình dở ra.
Quả nhiên là bị ngược rồi.
Hắn nãy giờ làm gì có để tâm vào đọc sách đầu chứ, chẳng qua là dở ra nhìn trong vô thức như vậy.
Âu Minh Triết vội đóng tập sách lại để sang một bên.
Vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhìn xuống cô vợ nhỏ đang ngồi phía dưới mình.
"Chuyện gì vậy?"
"Anh...!Đã hết giận chưa?" - Đàm Tiểu hai tay ôm đầu gối, chần chừ mãi mới nói một câu.
Giận?
Đàm Tiểu Ân có lẽ là cô gái ngu ngốc nhất trên đời này, chuyện xấu người khác đã quên, vậy mà cô lại nhắc lại.
Âu Minh Triết lúc này mới nhớ ra lí do chính mà hắn quay về là gì...!Vậy mà lại quên mất chuyện đó.
Hắn khom lưng xuống, cùng với ánh mắt của cô nhìn nhau.
"Giải thích đi, chuyện nam sinh."
Đàm Tiểu Ân gật đầu, ngoan ngoãn thuật lại câu chuyện của mình một cách ngắn gọn nhất, không bỏ sót một chi tiết nào về Bạch Phong Vũ.
Câu chuyện dài khoảng hơn 30 phút, trong khoảng thời gian đó, Âu Minh Triết vẫn vô cùng kiên nhẫn lắng nghe.
"Vậy cậu ta không phải người yêu cũ của cô?" - Âu Minh Triết tóm lại câu chuyện bằng một câu hỏi.
"Không có."
L
"Vậy cô đã từng yêu đương bao giờ chưa?" - Hắn muốn một câu trả lời xác đáng.
"Chưa có, anh là người đầu tiên."
Nói đoạn, cô hướng ánh mắt về phía Âu Minh Triết, cẩn thận hỏi.
"Vậy anh còn giận không?"
"Cô đoán xem"
Đàm Tiểu Ân phút chốc xị mặt xuống, cô đã giải thích như vậy rồi mà hắn vẫn còn giận sao? Chẳng lẽ phải như bà Trương chỉ dạy, hôn một cái thì hắn mới hết giận sao?
Hôn một cái...!
Đàm Tiểu Ân sau đó liền nhoài người lên một chút, đôi môi mềm mại một đường ấn xuống cánh môi lành lạnh của Âu Minh Triết.
Trong tích tắc, Âu Minh Triết cảm nhận được giống như có dòng điện chạy ngang qua cơ thể, khiến cơ thể hắn tê rần.
Ngay khi cô định rụt cổ lại không hơn nữa, cũng là lúc bàn tay to lớn ấm áp của hắn di chuyển ra phía sau cổ của cô, kéo một lực vừa phải về phía mình.
Sau đó thì giữ chặt, không cho cô