"Oh, vậy ra chỉ là một bé ship hàng à.
Aya, nhìn mắt của chị này, bây giờ sao có thể lẫn lộn người như em với em dâu tương lai của chị chứ! Thật xin lỗi em nha!"
Đàm Tiểu Ân hai mắt chớp chớp liên hồi, tai nghe Nhạc Diễm An nói mà cảm thấy kì kì.
Người phụ nữ này có phải đói đến hỏng hóc rồi không? Em dâu là có ý gì?
Đàm Tiểu Ân quay người ra phía sau, thu hồi tay lại.
Ánh mắt ngơ ngác muốn cầu cứu Âu Minh Triết.
Mở miệng nhỏ giọng hỏi.
"Minh Triết, cô gái này...!Có phải đói đến ngốc rồi không? Ý cô gái này nói là gì vậy?"
Làm ơn giải thích giùm cô với, cô gái này đang nói cái gì.
Âu Minh Triết đưa tay lên xoa đầu cô, đúng là đồ ngốc, ngụ ý của người ta rõ ràng ra như vậy mà không hiểu được.
"Cô ta nói muốn làm vợ tôi."
"Ấy...!Làm sao có thể nha?" - Đàm Tiểu Ân tròn mắt nhìn.
Ngay lập tức nhìn tới Nhạc Diễm An đang dựa vào cột tường, cô gái này hôm nay mặc chiếc đầm công sở còn chưa tới đầu gối, áo sơ mi thả một cúc trên cùng, phô ra rõ đường quai xanh uyển chuyển.
"Minh Triết, anh thích dáng điệu của phú bà bao nuôi kiểu như vậy sao?"
Đàm Tiểu Ân không nhanh không chậm hỏi, làm cho cả hai người còn lại đều rơi vào trầm tư.
Âu Minh Triết bất lực thở dài, còn nghĩ rằng vợ nhỏ của hắn sẽ có cái gì đó ghen tuông với người đàn bà kia để đuổi cô ta ra khỏi đây.
Ai mà ngờ cô gái này lại có suy nghĩ trái ngược hẳn như vậy.
Haizz, có một cô Vợ ngốc cũng thật khổ, đến cả tiểu tam mà cũng phải chính hắn ra tay
đuổi...!
Nhạc Diễm An nghe xong cũng bàng hoàng không kém, cô bé kia vừa nói gì?
Phủ bà? Bao nuôi?
Ai cơ? Âu Minh Triết mà cần bao nuôi á?!
Không nhịn được mà khẽ cười, Nhạc Diễm An nhìn Âu Minh Triết ngại ngùng hỏi.
"Ha ha, anh tìm đầu ra cô bé ship hàng này vậy Minh Triết, đầu óc đơn giản tới vậy?"
Âu Minh Triết túm lấy cổ áo của Đàm Tiểu Ân kéo lại về phía mình.
Một hộp bánh nhỏ được chuyển từ tay hắn sang tay của cô.
Chớp mắt đã cầm điện thoại lên.
"Chu Việt, tôi cho cậu 2 phút, lôi người phụ nữ đang đứng trước cửa phòng tôi ra khỏi công ty.
Liệt vào danh sách đen cho tôi luôn một thể."
Nhạc