Đàm Tiểu Ân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có phần lo lắng của Âu Minh Triết, lời muốn nói dường như bị nghẹn lại trong cổ họng.
Chỉ biết lắc đầu thay cho câu trả lời của mình.
Mắt thấy cô cứ luôn nhìn mình không rời mắt, Âu Minh Triết có chút buồn cười, vẫn may là lúc nãy hắn phản xạ nhanh, không thì cái đầu nhỏ của cô lúc này nhẹ thì sưng một cục to, nặng đã chảy máu rồi đi.
“Không phải bị dọa sợ rồi chứ?” - Hắn nhìn biểu cảm ngốc lăng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Không...!Không có.”
Thấy cô đã hoàn hồn trở lại, hắn mới quay trở lại vấn đề ban nãy: “Em lúc nãy định nói gì với tôi sao?”
Đàm Tiểu Ân nghe Âu Minh Triết hỏi vậy mới sực nhớ ra.
“Lúc nãy em mới gặp mẹ..”
“Sau đó?”
“Mẹ bảo với em rằng hai ngày tới cùng anh đến dự tiệc sinh nhật của cha.” - Đàm Tiểu Ân vừa nói vừa quan sát sắc mặt của hắn.
Chỉ thấy khuôn mặt hắn vẫn mang sắc thái nhàn nhạt lắng nghe cô nói, cũng không biết được trong đầu hắn đang suy nghĩ chuyện gì nữa.
Dừng một chút, cô nói tiếp: “Vậy hôm đó anh có đi không?”
“Em có mong muốn tôi đi hay không?” - Đáp lại cô là một câu hỏi ngược từ hắn.
Đàm Tiểu Ân mím môi, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Có anh đi chắc chắn sẽ vui hơn nhiều...!Ít nhất em cũng có người nói chuyện.” - Cô đối với những đối tác của cha mẹ không quen biết, lại còn phải đóng giả làm chị Nhu Nhi, lỡ có người khác đến bắt chuyện, cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Nếu có thêm Âu Minh Triết đi cùng, cô sẽ đỡ áp lực hơn nhiều.
“Phải vậy không? Nếu em muốn tôi tham dự như vậy thì ít nhất phải có chút thành ý đi chứ?” - Âu Minh Triết cất chất giọng trầm thấp, cười tà nhìn cô.
Đàm Tiểu Ân không hiểu vì sao lại có cảm giác ánh nhìn của ông xã có hơi kỳ quái, nhưng cô cũng không để ý nhiều đến chuyện đó.
Dương ánh mắt to tròn không biết phải làm sao nhìn hắn, hệt như thỏ Con đưa ánh mắt cầu cứu.
“Nhưng em không biết thể hiện thành ý như thế nào cả.”
“Không sao, tôi dạy em” - Âu Minh Triết liếm môi, trong con ngươi màu hổ phách kia lóe lên tia sáng.
Nhưng bề ngoài vẫn trưng ra bộ mặt mình bị chịu thiệt nhìn Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân nghe vậy thì gật đầu, cười để lộ răng trắng.
Cô nào đâu biết, bản thân đã trở thành con mồi ngon lành trong mắt của tên đàn ông bên cạnh đầu chứ.
Mà cũng không thể hoàn toàn trách có được, có trách thì nên trách cô cưới ai không