Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo

Cậu phải lòng hắn rồi


trước sau

Chờ Phó Lâm về đến nhà, Phó Oánh lập tức đuổi đến phòng cậu, đóng cửa lại nói: "Dì muốn rút lại lời trước đó!"

Phó Lâm: "... Lời gì ạ?"

"Câu bảo cháu lừa tiền và lừa tình cảm của hắn, sau đó tàn nhẫn đạp hắn một đạp đó!"

Phó Lâm: "..."

Cậu vốn cũng không coi là thật mà.

Phó Oánh nói: "Dì cảm thấy Quý Hàn Bách này không giống với đám con nhà giàu mà dì nghĩ, trông còn rất đứng đắn."

Đứng đắn?

Phó Lâm nghĩ, cũng không đến nỗi.

"Hơn nữa thằng bé này còn rất hoạt bát." Phó Oánh lại nói.

Điểm này thì đúng.

"Giờ cháu đang nghiêm túc yêu đương với hắn." Phó Lâm nói: "Dì nói cháu nhắm đến tiền, kết quả là tiền còn chưa động vào được, bản thân đã rơi vào bẫy rồi, cuối cùng giỏ tre múc nước cũng bằng không thì làm sao bây giờ? Người quên mất dự tính ban đầu của mình thường sẽ có kết cục rất thảm."


Phó Oánh nghe vậy thì rơi vào trầm tư, thật sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

"Dì cảm thấy vẫn nên đánh cược một lần. Chỉ cần thủ đoạn của cháu ổn, xơi tái hắn, chúng ta nhận được cả người và tiền. Nhìn thấy xe thể thao của hắn dừng ở dưới toà nhà chúng ta, trong lòng dì như nở hoa." Phó Oánh che ngực nói: "Tìm được thằng con rể này, đây nhất định là ý trời! Đúng rồi, cháu nhanh nghỉ việc ở quán bar kia đi, mặc dù hắn không nói gì, nhưng dì đoán nếu người nhà hắn biết, nhất định sẽ nói này nói nọ."

Phó Lâm gật đầu một cái: "Cháu biết rồi."

Hạnh phúc tới quá đột ngột, trong lòng luôn có cảm giác bất an mơ hồ. Cũng không biết là cảm thấy bản thân không xứng, hay là cảm thấy mình không nắm chắc được.

Phó Lâm cứ lăn qua lộn lại trên giường, mãi cho đến khi Quý Hàn Bách gọi điện tới trước lúc đi ngủ.


Quý Hàn Bách cảm thấy cuộc gặp mặt hôm nay có chút lúng túng, trên đường về nhà hắn vẫn luôn nghĩ tới vấn đề này, hắn cảm thấy mình đến nhà người ta quá hấp tấp.

Lần đầu tiên đến nhà, hẳn là nên trang trọng một chút, hắn cũng không biết ấn tượng người nhà họ Phó dành cho hắn như thế nào.

"Anh không thấy mọi người nhiệt tình với anh như thế nào sao?" Phó Lâm nói: "Đương nhiên là ấn tượng tốt rồi, hai người họ vẫn luôn khen anh đó."

"Khen anh gì thế?"

"Khen anh biết điều." Phó Lâm nói: "Còn khen anh đứng đắn nữa."

Quý Hàn Bách cười thầm một lúc, nói: "Anh cảnh cáo em, đừng có mà tuỳ tiện chọc anh."

"Chọc anh đó, thì làm sao?"

"Làm sao, hậu quả anh sợ em không chịu nổi."

Phó Lâm cười, tiếng cười rất nhẹ, bỗng cậu nói: "Giờ trong phòng em toàn là mùi hoa, xếp đầy hoa anh tặng."


Quý Hàn Bách động lòng, hỏi: "Em thích không?"

"Ừm." Phó Lâm chậm rãi sờ cổ, nói: "Thích chứ."

Bầu không khí vấn vương sự mập mờ.

Quý Hàn Bách vẫn chưa trở về phòng mình, hắn uống một hớp nước, đổi đề tài, hỏi: "Dì và cậu em đều chưa kết hôn hả, vẫn còn đang ở cùng nhau?"

Phó Lâm cũng không lừa hắn, nói: "Dì em vẫn chưa kết hôn, chỉ nuôi em khôn lớn... Thật ra bà ấy không phải là dì ruột của em, em chỉ gọi bà ấy như vậy thôi."

Quý Hàn Bách sửng sốt: "Không phải dì ruột của em á?"

"Không phải." Phó Lâm nói.

Thật ra chuyện liên quan tới thân thế của cậu, Phó Oánh đã nói cho cậu mấy phiên bản, nhưng cậu chắc chắn một điểm là Phó Oánh chỉ có một em trai, không có chị em gái nào cả.

Căn cứ vào kết quả mà cậu điều tra, cậu hẳn là do Phó Oánh nhận nuôi, mấy cái ảnh để trong nhà mà cậu gọi là bố mẹ đều là giả. Thậm chí cậu còn nghi ngờ mình chính là do Phó Oánh sinh ra.
Có điều, sự thật có thế nào đi nữa cũng không quan trọng, giờ hai người bọn họ cũng không khác gì mẹ con, trên cõi đời này có mấy tỉ người, người thân của cậu chỉ có một mình Phó Oánh.

"Không ngờ thân thế của em lận đận như vậy." Quý Hàn Bách nói: "Anh thật sự rất thương em đó."

Phó Lâm nghe xong thì cười: "Buồn nôn."

"Thật đó, nghe rồi trong lòng cũng thấy khó chịu. Em nói xem yêu đương như vậy có phải sẽ khiến con người ta trở nên khác người không." Quý Hàn Bách nói: "Có điều sau này em có anh rồi, không cần phải sợ gì nữa. Có anh ở bên cạnh em rồi."

Phó Lâm lại đáp: "Vâng".

"Sau này mỗi ngày hai chúng ta gọi điện cho nhau trước khi đi ngủ đi." Quý Hàn Bách nói: "Gọi đến khi nào một người ngủ thϊếp đi, người kia mới tắt máy."

Quý Hàn Bách thật sự rất thích dính lấy nhau.
Phó Lâm nói: "Được đó."

Kết quả thực sự chứng minh, tình nhân như bọn họ, lửa gần rơm mới cháy, không thích hợp nấu cháo điện thoại, bởi vì càng nói chuyện thì càng hăng, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.

"Không nói chuyện nữa, em đi ngủ đi." Hắn nói với Phó Lâm.

Phó Lâm nói: "Vậy em tắt máy đây."

"Đừng tắt." Quý Hàn Bách nói: "Em cứ ngủ đi, hai chúng ta không nói chuyện nữa, chờ em ngủ rồi thì anh tắt."

Phó Lâm nói: "Vậy nhỡ em ngáy thì sao?"

"Em còn ngáy nữa á?"

"Chắc là không đâu, nhưng mà nhỡ đâu, anh nghe thấy có chê em không?"

"Chỉ cần là em, anh sẽ không chê gì cả." Quý Hàn Bách nói.

Bởi vì muốn ngủ, giọng nói của hai người đều vô tình giảm thấp xuống, chỉ còn lại cảm giác thân mật nỉ non. Tình ý ấm áp thấm qua tai chui thẳng vào tim người, Phó Lâm cảm thấy có chút ghét bỏ, nhưng trong lòng lại có một chút xíu không ghét lắm, cậu cười nói: "Miệng anh ngọt thật đấy."
"Không ngọt bằng em." Quý Hàn Bách nói: "Anh lại muốn hôn em rồi."

Phó Lâm linh cảm cuộc nói chuyện này đang dần chuyển sang điện thoại play, vội vàng ngậm miệng, bắt đầu ngủ.

Kết quả là trong điện thoại có tiếng hít thở mơ hồ của Quý Hàn Bách, cậu phát hiện ra mình hoàn toàn không ngủ được.

Quý Hàn Bách cũng không ngủ được.

Thấy sắp đến một giờ, Quý Hàn Bách nghe tiếng xoay người của Phó Lâm thì mở miệng nói: "Vẫn chưa ngủ hả?"

Phó Lâm nói: "Chưa."

Hai người lại tiếp tục thêm mười mấy phút nữa, Quý Hàn Bách xem thời gian thực sự quá muộn rồi: "Vậy anh tắt máy nhé."

Phó Lâm buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt nữa, "Vâng" một tiếng.

"Bảo bối, chúc em ngủ ngon."

Ừ, Phó Lâm vốn đã buồn ngủ lắm rồi, vừa nghe Quý Hàn Bách gọi bảo bối, tim đột nhiên tăng tốc, lại có cảm giác.
"... Ngủ ngon." Cậu tắt điện thoại, trong màn đêm cậu gối đầu lên cánh tay một lúc lâu, sau đó ngủ rất say.

Ngày hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhận được tin nhắn của Quý Hàn Bách, cậu dụi mắt ngồi dậy đọc cẩn thận, tin nhắn được gửi đến lúc khoảng năm giờ sáng.

"Anh mơ thấy em." Quý Hàn Bách gửi.

Tin nhắn thứ hai: "Trong mơ em rất ngoan."

Phó Lâm dựa vào năng lực nhạy bén của mình, đoán được giấc mơ kia là kiểu mơ gì.

Phó Oánh còn nói hắn đứng đắn?

Lúc nào cũng nghĩ đến mấy cái chuyện kia!

Cậu đã nghỉ công việc ở quán sửa xe, ban ngày cũng không cần phải đi làm. Cậu định buổi tối khi quán bar Tường Vi Đỏ mở cửa, cậu cũng xin nghỉ công việc ở đó luôn, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Nhưng cậu cũng không thể không làm gì, chỉ làm chim hoàng yến sống trong nhung lụa được.
Cho nên cậu hẹn Sở Tiểu Hạo ra ngoài, đi tìm việc làm cùng mình.

"Nếu tôi là cậu tôi sẽ không đi làm nữa, ít nhất thì cũng phải hưởng thụ mấy năm đã rồi mới đi làm." Sở Tiểu Hạo uống trà sữa nói: "Đây không phải là ý nghĩa của việc tìm người giàu sao?"

"Vậy cũng không được, tôi không thể khiến cho hắn cảm thấy mình đang ăn bám được... Mặc dù tôi đang ăn bám thật." Phó Lâm cầm quyển sổ nhỏ, ghi số điện thoại thông báo tuyển dụng trên cột điện vào, hôm nay nóng, người cậu mướt mồ hôi, tóc đã ướt nhẹp. Sở Tiểu Hạo nghiêng ô trong tay về phía cậu, nói: "Con mẹ nó, bà mày che ô, bọn họ cứ như đang nhìn quái vật, ai quy định là đàn ông không thể che ô chứ?"

Phó Lâm cười, cất quyển sổ vào trong túi: "Sau này không đến Tường Vi Đỏ làm nữa, chắc là không thể ngày nào cũng gặp cậu được."
Cậu có chút luyến tiếc.

Sở Tiểu Hạo: "Ban ngày tôi không phải đi làm, bọn mình có thể hẹn nhau đi dạo phố, tốt nhất là cậu bảo Quý Hàn Bách đi cùng với đám anh em của hắn, tên nào thích đàn ông ấy, tôi cũng ăn bám nha. Đúng rồi, Mạnh Tiểu Kiều kia..."

"Cậu thích Mạnh Tiểu Kiều á?" Phó Lâm hơi giật mình.

Đập đầu vào đâu à?

"Cậu ta còn giống con gái hơn tôi, sao tôi có thể thích cậu ta được, tôi đang nói cái người đẹp trai tóc húi cua thường xuyên đi cùng cậu ta kia, người có khuyên tai ấy."

"Cậu nói đến Chu Phóng hả?"

Sở Tiểu Hạo gật đầu: "Anh ta cũng là gay chứ?"

Phó Lâm lắc đầu: "Không phải, nghe nói là trai thẳng."

Sở Tiểu Hạo có chút ngoài ý muốn: "Tôi thấy ánh mắt của anh ta rất gay, gaydar của tôi có vấn đề rồi sao?"

Phó Lâm nói: "Mắt hủ chỉ nhìn thấy gay thôi."
Đến gần thị trường lao động, khắp nơi đều dán quảng cáo tuyển người, nhưng phần lớn đều là công việc yêu cầu học vấn, Phó Lâm không phù hợp với điều kiện nào. Tìm hơn nửa ngày, công việc thích hợp với cậu đều là công việc phục vụ, Sở Tiểu Hạo nhìn quyển sổ của cậu: "Mấy việc cậu tìm lương cũng quá thấp rồi."

"Tìm việc làm trước đã." Phó Lâm nói.

"Tôi biết rồi, cậu muốn tìm một công việc vất vả, sau đó khiến cho Quý Hàn Bách thương cậu chứ gì? Hắn thương cậu
chắc chắn sẽ không nỡ để cậu đi làm nữa, như vậy cậu có thể quang minh chính đại mà nghỉ ngơi."

Phó Lâm cười, không nói gì cả.

Nhưng cậu thật sự muốn tìm việc.

Ăn bám là thật, muốn cố gắng làm việc cũng là thật, dù là số tiền mà cậu kiếm được còn kém cả số lẻ mà số tiền Quý Hàn Bách nhận được.
Tình yêu khiến cho con người ta giữ lại một chút tôn nghiêm.

Phó Lâm định buổi trưa mời Sở Tiểu Hạo ăn một bữa cơ, kết quả là còn chưa tới giờ cơm, Quý Hàn Bách đã gọi tới, muốn ăn trưa cùng cậu.

"Hôm khác đi, em đang ra ngoài chơi với bạn." Cậu nói.

Kết quả là Quý Hàn Bách còn chưa trả lời, cậu đã nghe được giọng của Lưu Béo: "Phó Lâm à, cậu nhanh dẫn ông chủ đi đi, cậu không đến làm, nó hồn bay phách lạc, quanh đi quẩn lại cho tới trưa, vất vả lắm mới mượn cớ ăn cơm trưa, cậu thương xót nó một chút đi!"

Giọng Lưu Béo rất lớn, la xong thì cười đểu. Quý Hàn Bách giật lấy điện thoại, nhưng cũng không giải thích, đương nhiên là thầm chấp nhận lời của Lưu Béo.

Kết quả Phó Lâm nói: "Giờ em đang ở rất xa quán."

Sở Tiểu Hạo trợn to mắt nhìn Phó Lâm, chỉ thấy Phó Lâm lạnh nhạt nói: "Tối nhé, có được không anh?"
Giọng rất nhẹ nhàng, vẫn hờ hững, nhưng bình thường Phó Lâm đã lạnh lùng quen rồi, cho nên giọng chỉ hơi nhẹ đi một chút là có cảm giác đang dỗ người, rất quyến rũ.

Quả nhiên, Quý Hàn Bách ở đầu dây bên kia nói: "Được."

Sau khi tắt điện thoại, Quý Hàn Bách nhìn về phía Lưu Béo.

Lưu Béo nói: "Đồ vô dụng này, phí công tao trợ công cho mày."

"Em ấy cũng từ chối rồi, tao cứ quấn lấy mãi cũng không tốt lắm, nếu không sẽ trở thành tình yêu ngang trái, như vậy thì không được, khiến cho em ấy phản cảm."

Hôm nay Phó Lâm không tới làm, trong quán cũng thấy trống trải, Quý Hàn Bách hít hà điều hoà, nghĩ xem tối nay nên đưa Phó Lâm đi đâu ăn.

"Tèo rồi, tèo rồi, giờ mày đã hoàn toàn ở thế hạ phong." Lưu Béo nói: "Tao đã có thể thấy sự ra đời của một thằng simp."

Bên kia Sở Tiểu Hạo cũng không hiểu, hỏi Phó Lâm: "Sao cậu lại từ chối, không nên nhân lúc nóng mà dính lấy sao?"
"Tối hôm qua vừa mới tách nhau ra, giờ mới nửa ngày không gặp, ngày nào cũng dính lấy nhau cũng không tốt nhỉ?" Phó Lâm nói.

"Vừa mới bắt đầu, sao có thể ngán được."

"Bây giờ có thể không, sau này có thể đấy." Phó Lâm nói: "Không ngờ hắn lại ngán nhanh như vậy."

Sở Tiểu Hạo nhìn cậu một cái, nói: "Cậu không nên bi quan như vậy."

Phó Lâm nói: "Tôi không thể mạo hiểm, tôi thật sự cần hắn."

Nhà bọn họ thật sự cần hắn.

Cậu không thể bị tình cảm mê hoặc tâm trí mà quên đi mục đích ban đầu của mình. Trước khi đạt được cái cậu muốn, cậu muốn đảm bảo tình cảm này vẫn phải luôn tươi mới.

Vẫn là một đứa tâm cơ, không bị Quý Hàn Bách thuần khiết dụ dỗ.

Huống hồ cậu đã sinh ra lòng tham, cảm thấy Quý Hàn Bách rất tốt, lại càng muốn bắt lấy hắn. Du͙ƈ vọиɠ càng nhiều, lòng người càng sợ hãi. Hạnh phúc tới quá đột ngột, cho nên càng to lớn lại càng khiến cho người ta bất an.
Sở Tiểu Hạo có chút thương cảm, lúc Phó Lâm chép lại thông báo tuyển dụng, cậu ở bên cạnh che nắng cho Phó Lâm. Khuôn mặt trắng của Phó Lâm dần đỏ lên, tóc đen nhánh ẩm ướt, môi đỏ răng trắng, thật đẹp, người đẹp như vậy, nếu như có gia cảnh phổ thông bậc trung, cuộc đời nhất định sẽ mỹ mãn.

Thật ra thì cậu cũng giống như Phó Lâm, cũng cảm thấy Quý Hàn Bách không thể trở thành chốn trở về của Phó Lâm cả đời.

Hai người khác biệt lớn như vậy, giống như cách nhau cả Thái Bình Dương. Quý Hàn Bách quá ưu tú, có tiền, lại trẻ tuổi đẹp trai, đại phú hào như vậy, định trước con đường cả đời được trải hoa hồng. Phó Lâm dựa vào mỹ mạo thanh xuân thượng vị như vậy, cuối cùng sẽ có ngày bị cái mới mẻ thay thế.

Không phải là Quý Hàn Bách mê gái, mà là thói đời như vậy, nhân tính như vậy.
Bọn họ làm ở quán bar, nhìn quá nhiều chuyện như vậy rồi. Mặc dù bọn họ mới khoảng hai mươi tuổi, nhưng đã nhìn thấu những xa hoa truỵ lạc trong lòng người.

Có lẽ người khác sẽ không hiểu Phó Lâm, nhưng cậu có thể hiểu được.

"Phó Lâm, bất kể là sau này chúng ta gặp phải loại đàn ông tốt hay xấu, tình nghĩa hai chị em chúng ta nhất định phải vẹn nguyên đấy nhé." Sở Tiểu Hạo cười hì hì nói.

Phó Lâm sửng sốt, cầm bút quay đầu nhìn cậu ta.

"Không có đàn ông thì chị em mình giúp đỡ nhau, có đàn ông thì cũng không thể thấy sắc mà quên bạn." Sở Tiểu Hạo nói.

"Đó là đương nhiên." Phó Lâm vừa chép số điện thoại vừa nói: "Già rồi còn phải làm hàng xóm của nhau nữa đó."

Làm bạn tốt với Sở Tiểu Hạo đến già, đối với đồng tính luyến ái như cậu mà nói đã là kết cục tốt nhất mà cậu có thể nghĩ tới. Tình yêu quá xa xỉ với cậu.
Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên, cậu móc ra nhìn.

Là Quý Hàn Bách gửi tin nhắn, hỏi cậu: "Em ăn đồ Nhật không?"

Phó Lâm trả lời: "Cũng được."

"Vậy anh đặt chỗ trước, tối anh đưa em đi ăn."

Cậu nhắn "Vâng" trở lại.

Rất kì lạ đó là sau khi cậu trả lời tin nhắn này, trong nháy mắt sự ấm áp chua xót tràn vào tim cậu.

"Tôi cảm thấy cậu đã gặp sắc quên bạn rồi." Sở Tiểu Hạo nói: "Cậu nhìn khoé miệng mình đi, nhìn sắp toét đến mang tai luôn kìa."

"Tôi không phải loại người như vậy." Phó Lâm nói.

"Cậu không nhận ra mình đã bắt đầu thay đổi rồi sao?"

Phó Lâm hỏi: "Chỗ nào?"

"Trước kia cậu rất tự tin đó, hơn nữa lại rất kiên định, cảm giác đàn ông đều là đồ chơi trong lòng bàn tay cậu vậy. Hiện tại cậu đã bắt đầu có chút lo được lo mất rồi."
Phó Lâm im lặng một lúc: "Thành thật mà nói, tôi rất sợ sẽ làm Quý Hàn Bách tổn thương. Nếu như hắn là một cậu ấm lăng nhăng thì tốt rồi."

Trước khi biết Quý Hàn Bách, cậu cho rằng Quý Hàn Bách là một tên nhà giàu phong lưu, làm một tên công tử không có chí tiến thủ. Cậu đến quyến rũ hắn, dụ dỗ hắn cũng không có chút gánh nặng nào trong lòng. Vừa lấy được tiền, vừa lấy được sắc, mọi người đều có được cái mình muốn, không ai nợ ai, thật tốt biết bao.

Không ngờ Quý Hàn Bách lại là một ngu-ngon-ngoan.

Đạo hạnh cậu như vậy không đủ tâm cơ, chỉ sợ va phải người đàng hoàng.

"Không phải là cậu sợ làm tổn thương hắn, cậu phải lòng hắn rồi." Sở Tiểu Hạo nói: "Cho nên cậu luyến tiếc, sợ hãi."

Phó Lâm không lên tiếng.

Ai có thể không yêu Quý Hàn Bách chứ, ngoại trừ hơi dâʍ một chút thì hắn gần như không có khuyết điểm nào cả.
Hơn nữa, ở điểm này... cậu cũng không ghét.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Quay lại rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện