Trong mắt Nguyên Ngải, cả Đàm Việt lẫn Đồ Tứ đều có vấn đề, hai đứa đánh nhau, ngược lại không thể bỏ qua vấn đề bên phía Đồ Tứ.
Thằng bé không biết tự vệ.
Một người nếu có nhân cách hoàn chỉnh, khi bị công kích sẽ biết phản kháng.
Nguyên Ngải nhìn đứa trẻ căng thẳng run rẩy trước mặt mình: "Đừng sợ, cô chỉ hỏi em vài chuyện thôi."
"Cô ơi...!Em không cố ý làm rơi sách của Đàm Việt xuống đất."
"Bởi vì em lỡ làm rơi sách của cậu ấy, trong lòng thấy áy náy, cho nên khi bị đánh em mới không đánh trả lại sao?"
"Đánh trả?"
"Đúng vậy, Đàm Việt đánh em, em phải đánh lại chứ."
"Em...!Sao em có thể đánh thắng cậu ta..."
Nguyên Ngải nghĩ rồi hỏi: Vậy em đã từng nghĩ đến việc đánh Đàm Việt chưa?"
Cậu thiếu niên gầy yếu đột nhiên ngẩng đầu, tựa như nghe được một chuyện không thể tin nổi: "Nhưng mà...!Em nhất định không đánh lại cậu ta...!Đàm Việt là người rất lợi hại."
Nguyên Ngải nói: "Sáng hôm sau em lên trường sớm hơn chút, cùng chạy bộ với cô, rồi em cũng sẽ trở thành người rất lợi hại."
"Em..."
"Cô là cô giáo của em mà, cứ nghe lời cô đi.
6 giờ sáng mai, cô chờ em ở sân thể dục."
Quả nhiên, cậu nhóc do dự một lát, cuối cùng vẫn không dám từ chối.
Nguyên Ngải từng học qua tâm lý học, những đứa trẻ có tính cách như vậy đa số đều do khi còn nhỏ không được người lớn che chở.
Lớn lên trong hoàn cảnh thiếu vắng cảm giác an toàn, khi còn nhỏ đã quen thói nhẫn nhịn đổi lấy bình yên, sau này trưởng thành vẫn không thể nhận ra mà tiếp tục hành xử theo thuở thơ ấu.
Nguyên Ngải quyết định trước hết phải để thằng bé nhận thức được mình mạnh mẽ thế nào.
Vận động hiển nhiên là phương thức thích hợp nhất.
Vì thế, sáng sớm hôm sau, thời điểm Phó Trăn ra sân chạy bộ, anh nhìn thấy hai cô trò bọn họ ở đó.
Cô giáo loài người khởi động tay chân, có vẻ đang dẫn dắt học sinh của mình rèn luyện cơ thể: "Lại đây, cô dẫn em chạy vài vòng."
Học sinh gầy guộc yếu ớt kia đi theo sau nhân loại.
Giây tiếp theo, chàng thiếu niên ốm yếu ấy tháo chạy như mũi tên vút bay, cô giáo loài người ngỡ ngàng bất động, hai mắt mở to, tựa hồ thế giới quan của mình sụp đổ, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Giây tiếp theo nữa, cô giáo nhân loại bắt đầu chạy vội vã, Phó Trăn hơi tăng tốc, dễ dàng vượt qua đối phương đang chạy thục mạng, bỏ người lại phía sau.
Khi Phó Trăn chạy tới vòng thứ sáu, hai cô trò bọn họ dừng lại, cô giáo nhân loại thở hổn hển, vẫy tay gọi học sinh của mình: "Em...!Em chạy siêu thật...!Thể trạng như vậy mà em còn sợ Đàm Việt ư?"
Học sinh: "Cậu ta...!Cậu ta lợi hại lắm!"
"Đàm Việt là con người, có lợi hại tới mấy cũng chỉ là con người, mà em cũng là người đấy thôi.
Em phải cho Đàm Việt biết, em và em ấy đều là con người, em cũng biết phản kháng, để lần sau nếu còn muốn ra tay, em ấy sẽ phải do dự."
Phó Trăn dừng bước, nghe nhân loại giảng chút đạo lý.
Đồ Tứ rõ ràng không quá tán thành, nhưng tính cách của cậu vốn không thể cự tuyệt người cường thế.
Cậu thầm nghĩ cứ nghe lời cô giáo nói, tới khi Đàm Việt đánh, cậu cứ nhịn cho qua chuyện là được.
Nguyên Ngải nói: "Em tập luyện thêm mấy lần đi."
Dưới góc nhìn của Nguyên Ngải, Đồ Tứ là một học sinh rất ngoan, thầy cô nói gì nghe đó, giống như đứa trẻ dùng sự thỏa hiệp đổi lấy chút nơi chốn nương náu.
Mà Đàm Việt hoàn toàn ngược lại, dùng sự áp bách để đổi cho mình không gian sinh tồn.
Nguyên Ngải muốn hỏi qua hoàn cảnh gia đình của hai đứa nhỏ này, cần phải tâm sự với phụ huynh, cũng không phải trách móc hay kể lể gì, chỉ là muốn tìm hiểu xem cha mẹ bọn nhóc là người thế nào.
"Thầy Phó, lúc trước thầy là chủ nhiệm tạm thời của a2, thầy có thông tin liên lạc của cha mẹ học sinh trong lớp không?"
Nguyên Ngải trở về văn phòng thì nhìn thấy Phó Trăn ở đó, hôm nay anh vẫn mặc một chiếc áo khoác đen, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
"Cô cần cái đó làm gì?"
"Tìm hiểu một chút về hoàn cảnh trưởng thành của bọn nhỏ thôi."
"Không thể cho cô được."
Nguyên Ngải có hơi bất ngờ, không phải không có, mà là không thể cho cô.
Lúc này, cô mới chậm rãi nhận ra một vấn đề.
"Thầy Phó, có phải anh có ý kiến gì với tôi không?"
Phó Trăn dường như chẳng mấy khi giao tiếp với các giáo viên trong văn phòng, thậm chí các thầy cô khác còn hơi sợ anh.
Thế nên khi anh đối xử lạnh nhạt với cô, cô cũng chưa từng nghĩ có thể là do anh không chào đón vị giáo viên mới này.
Nguyên Ngải đứng cạnh bên bàn làm việc của Phó