Nguyên Ngải thực sự không suy xét quá nhiều.
Cô đã lớn chừng này tuổi, thời gian trôi nhanh trong một nhoáng chớp mắt, từ học sinh thành giáo viên, thế nhưng cô còn chưa yêu đương bao giờ.
Lúc cấp II, người ta bàn tán xem nam sinh nào ngầu nhất, còn cô thì lao đầu vào giải bài tập.
Rồi cấp III, trong lớp xuất hiện bốn năm cặp yêu nhau, còn cô bận chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Lên đại học, tới tuổi yêu đương hợp pháp, tất cả bạn cùng phòng đều thoát ế, chỉ mình cô chạy đi khắp nơi phỏng vấn.
Nguyên Ngải thật ra cũng có tâm tình thiếu nữ, cô cũng muốn yêu đương.
Từ nhỏ tới lớn, bạn bè xung quanh đều chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, dĩ nhiên cô cũng hâm mộ ít nhiều.
Nhưng đợi mãi cô vẫn chẳng thấy thích ai.
Bây giờ gặp được, đối phương độc thân, hơn nữa cả hai đều là giáo viên, một người dạy thể dục, một người dạy ngữ văn, cực kỳ xứng đôi!
Nguyên Ngải đương nhiên sẽ tích cực theo đuổi, cô ngồi xuống vị trí đối diện Phó Trăn: "Lúc trước đã nói sẽ mời thầy Phó một bữa, mà mãi chẳng có thời gian."
Phó Trăn ngẩng đầu, nhìn người đang ngồi xuống.
"Có việc?"
"Ừ, có một chuyện muốn bàn với thầy." Nguyên Ngải nhìn người đối diện, cô cười nói: "Trong lớp có mấy em nam hơi khó bảo, nhưng bọn nhỏ đều rất nể sợ thầy, nên tôi muốn mượn chút danh tiếng của thầy ấy mà."
Khi người trước mặt mở lời, cô cười rất xinh đẹp, mang theo vẻ trưởng thành của một nhà giáo.
Phó Trăn gật đầu.
Cho dù là ai, muốn tìm anh để hỏi đặc quyền này, anh đều sẽ đồng ý.
Đây là vì đại cục, không liên quan gì tới những chuyện khác.
Nguyên Ngải cũng không bận tâm thái độ lạnh nhạt của anh: "Cảm ơn thầy Phó."
"Cô nói gì với thầy Phó vậy? Vui vẻ lắm à?" Đợi sau khi Phó Trăn rời đi, cô Ngũ mới chui ra từ một góc, đi tới ngồi xuống bên cạnh Nguyên Ngải.
"Nhờ thầy ấy giúp đỡ một chút." Nguyên Ngải nói: "Trong lớp có mấy em học sinh không nghe lời tôi, nhưng lại rất sợ thầy Phó."
"Rõ ràng do cô thích thầy Phó nên mới tìm thầy ấy giúp đỡ." Ánh mắt cô Ngũ ai oán.
"Ừm thì 50-50." Nguyên Ngải hơi xấu hổ, cô dặn dò: "Cô đừng nói chuyện này ra ngoài, biết chưa? Đợi tới khi thành công, tôi sẽ mời cô một bữa."
Ánh mắt cô Ngũ càng thêm uất hận: "Ai cũng biết chuyện này mà, cần gì tôi phải nói ra.
Haizz, sao tất cả các cô đều thích thầy Phó vậy."
Ai cũng biết? Cô lộ liễu tới vậy?? Uổng công cô tưởng tâm tư mình kín đáo lắm, cô đâu có tiếp cận Phó Trăn mấy, thỉnh thoảng cũng chỉ nhìn lén vài lần.
Nhưng hình như các giáo viên khác còn ít tiếp xúc với anh hơn, thành ra hành động của cô có hơi rõ rệt thật.
Kỳ thực...!thích một người cũng đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ.
Nghĩ vậy, Nguyên Ngải hắng giọng rồi nói: "Ừm, tôi rất thích thầy ấy."
Chỉ một câu đơn giản như vậy, Nguyên Ngải đỏ mặt, còn cô Ngũ thì ghen đến đỏ mắt.
Quả nhiên, con người ai cũng yêu hổ lông mềm.
"Mọi người đều đã biết à, dù sao mọi người cũng lớn lên cùng nhau.
Thầy Phó từ nhỏ đã không tiếp xúc với người khác ư?"
"Thầy ấy chán ghét con người." Cô Ngũ có chút chua xót, nhân loại này đã định sẽ không sờ được vào lông hổ.
Cô Ngũ nhìn Nguyên Ngải, trong lòng thầm cảm thông, cô tiện đà nghĩ tới một chuyện: "Cô Nguyên, hay tôi kiếm cho cô một con mèo nhá!"
Nhân loại khác đều làm như vậy, không vuốt được hổ chân chính thì vuốt mèo tạm, cứ thế mà sống qua ngày.
Hơn nữa, mèo thế thân vừa ngoan ngoãn đáng yêu vừa không ăn thịt người, an toàn!
"Tôi cũng dị ứng với cả lông mèo." Nguyên Ngải không hiểu, mới phút trước còn đang nói về thầy Phó, sao đột nhiên lại biến thành nuôi mèo rồi.
"Cô dị ứng lông mèo mà còn thích thầy Phó á, đúng là tình yêu đích thực!"
"Thầy Phó thích mèo à?"
"Không, thầy ấy ghét mèo lắm."
Nguyên Ngải bắt đầu thấy mệt trong người, cô ngẩng đầu lên nhìn cô Ngũ, logic rốt cuộc nằm ở chỗ nào?
Nhìn biểu cảm trên mặt Nguyên Ngải, cô Ngũ không kiềm được mà thốt lên: "Cô Nguyên đáng yêu quá đi mất."
Từ lúc Nguyên Ngải tới trường này, cô thường xuyên nghe người ta khen mình đáng yêu.
Một người phụ nữ, chỉ cần trở thành giáo viên, lập tức sẽ bớt đi hương vị thiếu nữ, thay vào đó là khí chất vừa nghiêm khắc vừa bao dung.
Trước kia Nguyên Ngải cũng thường được khen dễ thương, nhưng kể từ khi trở thành cô giáo, chẳng ai khen cô thế nữa.
Nhờ số lần cô nghe hai chữ "đáng yêu" ở trường học này, lỗ tai cô dần chai sạn.
"Cô Nguyên, cô là người đáng yêu nhất tôi từng gặp đó.
Rồi cô sẽ được sờ thầy Phó thôi."
Sờ?
Nhìn khuôn mặt ngây ngô của Ngũ, Nguyên Ngải chỉ cảm thấy một lời khó nói hết.
"Ý cô là theo đuổi? Khi nào thành công, tôi sẽ mời mọi người ăn cơm." Dù sao bọn họ đều lớn lên cùng thầy Phó, chắc cũng có thể xem như bạn bè.
Thời điểm Phó Trăn trở về văn phòng, điện thoại không ngừng hiện lên thông báo