Tuyết Mộc Huệ thức trắng nguyên đêm, mãi cho đến khi trời sáng không còn chịu đựng được nữa, mới mơ màng ngủ nửa tiếng.
Những lời sỉ nhục của Lâm Thừa Hạo tối qua làm cho cô cả đời này cũng không muốn nhìn thấy anh thêm lần nào, nhưng cô lại không thể thoát khỏi sự thật bọn họ đã là vợ chồng.
Cho dù phải diễn kịch, cô cũng phải diễn cho đến cùng!
Tuy nhiên sau khi cô xuống lầu, Trương quản gia mới nói cho cô biết, anh đã đi làm rồi, tối mới về nhà, cô thầm an tâm thở nhẹ.
" Hôm nay tôi muốn về thăm ông bà ngoại, cho tôi hỏi trạm xe bus nằm ở đâu vậy? "
" Thật xin lỗi! Thiếu gia có căn dặn, cô tạm thời không thể về nhà! "
Trương quản gia trả lời bằng một giọng tôn kính, lại không dễ dàng thương lượng, rõ ràng đây là mệnh lệnh bắt cô buộc phải tuân theo.
" Tại sao chứ? "
Không lẽ vì cô gả cho anh, đồng nghĩa với việc cô bị cấm túc sao? Ở đâu có cái quy định vô lý đến thế?
" Thiếu gia đã căn dặn như vậy! "
" Vậy tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta! "
" Thiếu gia đang làm việc, không cho phép người khác quấy rầy! Cho dù là thiếu phu nhân cũng không thể! "
Tuyết Mộc Huệ hiểu rõ hôm nay cho dù xảy ra bất cứ việc gì cô cũng không thể bước ra khỏi cửa nhà này, cô cũng không muốn làm ầm lên trong ngày đầu tiên ở đây, chỉ có thể cho qua vậy.
" Vậy tôi có thể gọi điện thoại về nhà không? "
" Có ạ! Ngoài ra, trong cái nhà này, có hai việc cô cần phải ghi nhớ. Thứ nhất, thiếu gia là chủ của cái nhà này. Những quyết định của thiếu gia, cô chỉ có thể nghe theo, không có quyền phản đối. Thứ hai, gian phòng thứ nhất, thứ hai ở phía bên trái trên lầu ba cô không được phép bước vào "
Tuyết Mộc Huệ ngẩng đầu lên nhìn, bên ngoài cũng không khác gì những phòng khác, chẳng lẽ bên trong có cất giấu bí mật nào đó không thể để người khác biết sao?
Nhưng cô không phải là người có tính tò mò, với lại những việc liên quan đến Lâm Thừa Hạo, cô càng không muốn biết đến. Chỉ hờ hững nói một câu.
" Tôi biết rồi! "
……….
Tại công ty Lâm Thị.
Cửa thang máy mạ vàng chuyên dụng dành cho tổng tài sắp khép lại, thì có một bàn tay luồn vào ngay phút cuối cùng, không tốn một chút sức nào, thì ngay lập tức đã đẩy được cửa thang máy