Chiêu Thần nhăn mặt vùng vẫy, tay còn lại bấu vào cánh tay đang siết lấy cổ tay mình.
"Bỏ ra.
Chú làm tôi đau."
Vương Tư Ngôn nhìn cô rồi nhìn vào cổ tay bé nhỏ kia, cuối cùng cũng không thể làm được gì hơn mà bất lực buông bỏ.
Chiêu Thần nhìn anh, đôi mắt đã mơ màng vì say rượu, hai gò má ửng đỏ lên.
Cô nhìn người đàn ông lạnh lùng ở trước mặt mình, người mà mình từ lâu đã rất thích.
Nhiều lúc cô tự hỏi, tại sao anh có thể vô cảm đến mức sống cạnh cô hơn 10 năm trời mà chẳng có chút cảm giác gì.
Vương Tư Ngôn nhìn cô, trong đôi mắt ấy của cô lúc nào cũng giống như chứa nước, sáng long lanh, khi đêm đến thì lại càng thêm đẹp.
"Đủ lông đủ cánh rồi, nên muốn bay đi đâu thì bay có phải không?"
Tạ Quang đứng ở đó, muốn nói giúp cho Chiêu Thần một tiếng nhưng cứ bị sát khí xung quanh anh làm cho im lặng.
Cậu ta đã từng nghe cô nhắc rất nhiều về anh, vì trong mắt của cô anh luôn là người đặc biệt nhất.
Nhưng lúc này, người mà Tạ Quang nhìn thấy không phải người đàn ông quan tâm, chu đáo như cô đã từng nói mà chỉ có lạnh lùng và tức giận.
Chiêu Thần ngẩng đầu nhìn Vương Tư Ngôn, đột nhiên cảm thấy tủi thân.
"Chú dựa vào đâu mà muốn kiểm soát tôi?"
"Chẳng phải chú nói muốn để tôi tự do theo đuổi những gì mình thích sao?"
Cô chỉ tay vào mặt anh, cơn say làm cô quên đi hết mọi thứ, chỉ nhớ rõ khuôn mặt này, hình dáng này và những gì mà anh đã từng nói.
"Chú...!xấu xa lắm."
Chiêu Thần nói rồi gục đầu, vô thức đưa tay đấm vào ngực anh.
Cô không hề biết anh đang bị thương, càng không biết vết thương trên người là do bị súng gây ra, vẫn chưa lành lại.
Hai tay vừa đấm vào ngực Vương Tư Ngôn, cô vừa khóc vừa uất ức nói.
"Tại sao chú không chịu hiểu?"
"Tại sao? Chú biết mà? Là chú...!giả vờ phải không?"
Vết thương nơi lồng ngực bị tác động đau đến rỉ máu, nhưng anh cũng không rõ mình đang đau rốt cuộc vì nguyên nhân gì.
Vì cô đánh vào vết thương của anh? Hay là vì những giọt nước mắt của cô cùng những lời nói ấy?
Chiêu Thần run rẩy, không để anh nhìn thấy khuôn mặt mình đang đầy nước mắt.
Nhưng đến khi nghĩ lại, cô cảm thấy tình cảm đang nhen nhóm trong lòng mình quá sức bồng bột và trẻ con.
Anh làm sao có thể động lòng với một cô gái có quá khứ như cô, một cô gái chỉ vừa trưởng thành chưa biết lo nghĩ.
"Là chú.
Tại sao chú biết tôi thích chú, tôi thích chú nhiều đến như vậy mà..."
Tạ Quang đứng ở sau lưng cô, nghe được hết thảy những lời này, bất giác cảm thấy vô cùng khó chịu.
Còn Vương Tư Ngôn, anh vẫn đứng trước mặt cô với dáng vẻ cao lớn ấy, nhưng trong lòng như đã bị lời nói này làm cho dao động.
Cô bé này vừa nói thích anh, vừa thay anh nói lên những tâm tư chất chứa trong lòng mà anh không thể nói.
Nhưng như vậy thì đã sao? Cho dù bây giờ Chiêu Thần có nói ra, thì anh và cô cũng không thể thay đổi được chuyện gì, kết quả vẫn là như vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, hơi thở trở nên nặng nề khó nhọc.
"Chiêu Thần."
"Em say rồi."
Chiêu Thần ngẩng đầu lên nhìn anh, không kìm chế được mà lớn giọng, khoé mắt đỏ hoe.
"Tôi không say."
"Vương Tư Ngôn.
Tại sao chú lại có thể sắt đá như vậy?"
"Tại sao chú không chịu nhìn thấy những gì tôi đã làm là vì chú chứ?"
"Chú rõ ràng cũng có cảm giác với tôi mà? Rõ ràng là như thế mà."
Vương Tư Ngôn vẫn đứng ở đó với khuôn mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng anh bây giờ lại đầy bão giông.
Anh nhẹ giọng, giống như hơi thở của anh bây giờ chỉ là một làn gió mỏng thổi vào tay cô.
Sắc mặt anh thoáng trở nên nhợt nhạt, phía trên trán còn phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Nhìn thẳng