Sau khi ăn xong, Chiêu Thần giữ đúng lời mà mình đã nói, khau Tiêu Đình bữa ăn này rồi đứng dậy rời khỏi quán trước.
Cô sang bên đường lấy túi xách, cũng vừa lúc gặp Vương Tư Ngôn đang đợi cách đó không xa.
Anh đứng tựa lưng vào một chiếc xe Maserati màu đen, khiến cô thấy có chút là lạ.
"Đây là xe ai vậy?"
Anh rời lưng khỏi xe, nhìn cô cười nhẹ.
"Xe của anh."
Sau khi đưa Chiêu Thần đến khách sạn, anh đã dẫn cô đi thẳng lên phòng, là một căn phòng dành cho hai người, đích thị là nó.
Cô còn nhớ trước đây đi chơi cùng anh ở ngoài biển, cô đã phải dùng kế tính toán lắm mới được nằm cùng phòng với anh.
Đẩy cửa bước vào, không gian phòng ở tầng cao khiến cô vô cùng thích thú, nhìn ra bên ngoài có thể thấy cả một thành phố Giang Nam hoa lệ thu nhỏ.
Cô đặt túi xách bên bàn ở gần cửa, quay lưng lại nhìn anh.
"Ở đây đẹp thật.
Ưm..."
Còn chưa nói hết, môi của cô đã bị Vương Tư Ngôn chặn đứng.
Anh đưa tay mình ra sau khoá cửa, chân bước đến hôn cô một cách dồn dập và vội vã, không chừa cho cô đường lui.
Chiêu Thần theo bản năng mà lùi lại, nhưng càng như vậy chỉ càng khiến anh có cơ hội dữ dội hơn trước.
Anh giữ lấy eo cô, kéo cô áp sát về mình rồi hôn rất sâu.
Nụ hôn này khiến cô bị một phen kinh ngạc, sau đó thì lâng lâng không nhớ rõ thứ gì.
Môi anh mát lạnh, môi cô ngọt ngào, hoà vào một chút dư vị của rượu vang còn đọng lại nơi khoé môi cô.
Anh vẫn hôn cô như thế, nhưng thoáng chốc họ đã từ cửa di chuyển đến bên giường rồi ngã xuống.
Chiêu Thần bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, không kịp thở nên đã liên tục quơ quào về phía lồng ngực của anh, bấu chặt cổ áo anh.
Vương Tư Ngôn hôn môi cô cuồng nhiệt, tay anh vuốt ve khuôn mặt ngọc ngà của cô, chạm vào mái tóc, luồng vào da đầu, trượt xuống xương quai xanh rồi đi vào cổ áo.
Chiêu Thần hơi giật mình, đột nhiên đẩy anh ra rồi giữ lấy tay anh.
Hai người nhìn nhau rất gần, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của mình trong đôi mắt ấy.
"Đừng.
Em, em...!Em sợ."
Vương Tư Ngôn nhìn cô dịu dàng, hôn lên môi cô một cái giống như đang dỗ ngọt.
"Không sao.
Không có gì phải sợ cả."
Anh cúi đầu xuống, để chóp mũi hai người chạm vào nhau, vừa định hôn cô thì lại bị cô đưa tay ngăn lại.
"Nhưng...!Nhưng mà em không biết...!Không biết nên làm sao..."
Hơi thở của anh trở nên vô cùng gấp gáp, giống như đã đợi đến giây phút này lâu lắm rồi, không đợi được nữa.
"Anh dạy em."
Vương Tư Ngôn nói rồi hôn lên môi Chiêu Thần, lại nhanh chóng dẫn cô đi vào cung đường của sự mê hoặc, khiến thần trí đảo điên.
Váy áo của cô bị cởi ra từ lúc nào không rõ, lúc nhận ra thì trên người đã không còn mảnh vải che thân.
Anh phủ lên người cô, hôn lên từng điểm nhạy cảm một cách nâng niu, chiều chuộng khiến cả cơ thể cô run lên từng nhịp.
Rồi đến khi cảm nhận được cơ thể anh tiến sâu vào mình, cô mới hiểu hoá ra lần đầu chính là như vậy.
Đau đớn có, hạnh phúc có, vui sướng cũng có.
Nhưng trước mắt, cô đã hiểu được thế nào gọi là thân thể giống như bị chẻ ra làm đôi.
Bấu chặt lấy vai anh, Chiêu Thần nấc lên.
"Ư...!Đau..."
Vương Tư Ngôn sốt ruột, nhìn cô gái nhỏ đang rút ở trong lòng mình mà hôn liên tục khắp mặt cô.
Anh di chuyển chậm rãi, sợ rằng cô lại