Vương Tư Ngôn xoay đầu nhìn qua cái bàn ở gần giường, nơi đó có một chai rượu vang.
Anh rướn người cầm lấy nó, cơ bụng lộ rõ lên khiến Chiêu Thần nằm ở bên dưới rõ ràng bị lép vế.
Anh bật nút khui chai rượu ra, đổ nó lên ngực của cô khiến cô ngỡ ngàng, nhưng thân dưới lại như bị xé rách khiến cả người cô lắc lư điên đảo.
Trong mắt anh ngập tràn ý cười và dục vọng, cúi đầu xuống cắn nhẹ lên trái anh đào nhỏ xinh, thưởng thức rượu vang theo một cách rất riêng biệt.
Đầu lưỡi quét qua bầu ngực, xương quai xanh, chạm đến nơi nào thì nơi đó cứ như đang nở hoa, rực rỡ mà cũng e thẹn.
Vương Tư Ngôn giữ chặt lấy hông của Chiêu Thần, bắt đầu một đợt tiến công mạnh mẽ, khiến cô phòng bị không kịp, hoa mắt chóng mặt mà bấu chặt lấy chăn gối xung quanh.
"Hức...!A...!Ư, a, a...!Chậm...!Chậm lại..."
Cô cảm thấy mình không còn là mình nữa rồi, đầu óc thì trống rỗng, nói năng thì lộn xộn mất hết kiểm soát.
"Nhanh...!Nhanh chút...!Ha a..."
Có thứ cảm giác gì đó như luồng điện chạy khắp người, cô lại đến đợt cao trào.
Đây là lần cao trào thứ mấy cô cũng không nhớ rõ, chỉ biết rằng hai chân đã mỏi nhừ vẫn bị tách rộng ra mặc cho vật đàn ông kia mạnh mẽ đi ra đi vào.
Vương Tư Ngôn tối mắt, nhìn hai bầu ngực của cô theo từng cú thúc của anh mà đẩy đà lên xuống.
Cơ thể này là được anh chăm sóc và nuôi nấng hơn 13 năm trời, tại sao bây giờ anh mới biết nó lại tuyệt vời khó cưỡng đến như vậy.
Anh thấy mình có chút thô tục, nhưng bản thân lại không thể nào kìm chế được ham muốn khát khao này.
Thô tục thì sao? Cuồng dã thì sao? Con người cũng có lòng dạ bằng máu thịt, huống hồ anh cũng chỉ là một phàm phu tục tử, tránh khỏi được chữ tình, tránh khỏi được cái gọi là dục vọng hay sao?
Anh không quan tâm, anh đến với cô là vì tình yêu mãnh liệt, và cũng đang thể hiện nó theo một cách cực kỳ mãnh liệt.
Cúi đầu xuống gặm mút đầu ngực của cô, hạ thân anh vẫn không ngừng di chuyển, thọc ra thọc vào giống như một thứ động cơ hoạt động hết năng suất.
Âm thanh rên rỉ cùng tiếng thở dốc ái muội bao trùm hết cả căn phòng.
Vương Tư Ngôn chậm lại một chút, khàn giọng.
"Chiêu Thần.
Anh đã 33 tuổi rồi."
Cô vùi đầu vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập loạn xạ cùng hơi thở nóng hổi phả vào mặt mà gật đầu, hai mắt nhắm lại, nước mắt hoà lẫn mồ hôi thấm ướt cả khuôn mặt diễm lệ của cô.
Anh lại nói tiếp, nhưng lần này bắt đầu di chuyển nhanh hơn, sau đó là điên cuồng.
"Anh muốn có một gia đình.
Có một đứa con cùng em."
"A~ Ư...!Ư, a, a, a..."
Chiêu Thần nghe không rõ lời anh nói, chỉ biết rằng mình lại sắp bị anh đẩy lên đỉnh cao của sự thăng hoa.
Vương Tư Ngôn hôn môi cô, tách môi cô ra rồi xâm chiếm cả khoang miệng, anh di chuyển nhanh như tên bắn, cho đến khi cô cảm nhận được hạ thân của mình và anh run lên dữ dội, một thứ gì đó ấm nóng trào ra trong cơ thể của cô.
Qua một ngày kịch liệt, đến lúc mệt mỏi nhừ người thì trời cũng đã xế chiều.
Chiêu Thần không