Chiêu Thần mơ mơ màng màng, hình như cảm thấy mình đang trải qua một cảm giác đau đớn rất khó tả.
Cô mở mắt, thấy cả người mình giống như vừa được lắp ráp lại các bộ phận, xương cốt rã rời.
Phía dưới có chút ẩm thấp và rất lạnh, khiến cô không thể nằm lâu hơn mà giật mình gượng dậy.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Cô nhớ mình không phải đang ở đây, không phải ở cái nơi mà xung quanh bị tuyết bao phủ trắng xoá như thế này.
Kí ức cuối cùng của Chiêu Thần trước khi nhắm mắt, là đang ở cùng Vương Tư Ngôn ở bãi biển, và đó là ngày sinh nhật cô.
Cô nhớ anh đã cầu hôn mình, còn chuẩn bị đeo nhẫn cưới thì trời đất như tối sầm vậy.
Chiêu Thần nhìn lại cơ thể mình, sau cơn đau nhức thì không có gì cả, trên người cũng chẳng có máu hay thương tích gì.
"Tư Ngôn?"
Cô nhìn quanh quẩn, tuyết phủ một màu trắng không nhìn ra được đâu là lối ra.
Tại sao cô lại có thể đến được nơi này?
Đi từng bước chân trên tuyết, mọi thứ đều rất chân thật, nhưng Chiêu Thần vẫn không thể tin được cô lại đến được nơi này một cách thần kì.
Sau một hồi nhìn ngó, cô cau mày, nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng.
Trong sách cổ có ghi chép, Hàn Thảo sống tại vùng núi có tuyết bao phủ quanh năm, nhưng không hề dễ tìm.
Bây giờ cô đang trải qua giai đoạ giành giật sự sống ở thế giới bên ngoài, nhưng linh hồn lại đi đến được nơi này.
Cô kinh ngạc đến mức không dám tin, vì vụ tai nạn ấy mà cô đã đến được đây, đến nơi có thể giúp cô đi tìm Hàn Thảo.
Núi này tuyết phủ dày đặc, nhưng tuyệt nhiên lại không mang đến cho Chiêu Thần chút cảm giác lạnh lẽo nào.
Cô đi đến phía trước, xung quanh bốn bề là cây khô bị tuyết phủ, không biết nên tìm Hàn Thảo như thế nào.
Bỗng nhiên bị sảy chân, Chiêu Thần trượt xuống một cái hố tuyết lăn lông lốc mấy vòng.
Linh hồn bị tác động, thể xác của cô lúc này ở bệnh viện cũng bắt đầu có chuyển biến xấu.
Chiêu Thần nằm trên giường bệnh thở dồn dập, tay chân co giật rất dữ dội khiến Vương Tư Ngôn như phát điên lên.
"Chiêu Thần."
"Chiêu Thần."
Bác sĩ cùng y tá sau khi nhận tin nhánh chóng chạy vào kiểm tra tình hình, nhưng không hề tìm ra được dấu hiệu gì bất thường trên người của Chiêu Thần, ngoài việc cô hôn mê không tỉnh.
Ông ấy quay sang nhìn Vương Tư Ngôn, chậm rãi nói.
"Tình trạng của bệnh nhân vẫn diễn ra bình thường..."
Còn chưa nói hết lời, cổ áo của vị bác sĩ kia đã bị anh túm chặt rồi xách lên.
Anh nhìn ông ấy với ánh mắt dữ tợn, hoàn toàn đã mất hết bình tĩnh.
"Bình thường? Ông nhìn xem cô ấy co giật như vậy mà bình thường được sao?"
"Ông làm bác sĩ kiểu gì vậy hả?"
"Thiếu gia.
Bình tĩnh đi mà.
Thiếu gia."
Tư Đàm kéo anh ra khỏi người của bác sĩ, ông ấy lập tức đi vội ra khỏi phòng.
Vương Tư Ngôn ngồi phịch xuống ghế, nhìn Chiêu Thần nằm ở trên giường không một chút động tĩnh.
Vừa rồi cô nằm ở đó co giật dữ dội, nhưng bây giờ lại xem như không có chuyện gì xảy ra.
Tại sao lại như vậy? Đến cả bác sĩ khi kiểm tra tình hình của cô cũng nói rằng mọi thứ bình thường.
Vương Tư Ngôn vò đầu, đã gần một tuần rồi mà tình hình của Chiêu Thần vẫn dậm chân