Chiêu Thần đột nhiên ngồi dậy khỏi đùi của Vương Tư Ngôn, nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô dường như đã nhận ra được, ngay từ đầu khi ở trong phòng bệnh và biết tin cô mang thai, anh đã không hề tỏ ra vui mừng.
Anh chỉ là cố gắng muốn để tâm trạng cô thoải mái hơn, muốn thấy cô vui vẻ hơn nên mới miễn cưỡng chấp nhận.
Cô cau mày, hỏi.
"Trả lời em biết, anh có muốn đứa nhỏ này không?"
Vương Tư Ngôn nhìn cô, bỗng thấy vô cùng khó xử.
Có chứ.
Anh đương nhiên muốn cùng cô trải qua một cuộc sống êm ái bình thường, cùng cô kết hôn, cùng cô sinh những đứa con đáng yêu và sống trong ngôi nhà của họ.
Anh đã từng không có một gia đình trọn vẹn, vậy nên đây chính là điều mà anh khao khát nhất.
Nhưng nếu phải hỏi anh ngay tại thời điểm này, anh có muốn Chiêu Thần sinh đứa nhỏ không, anh tuyệt đối sẽ nói không.
Nghĩ thì rất dễ, nhưng nói ra thì lại rất khó.
Anh không thể tàn nhẫn đến mức độ nói thẳng ra như vậy được.
Để tránh khiến tâm trạng của Chiêu Thần bị kích động, anh đảo tròng mắt nhìn đi nơi khác rồi mới nhìn cô.
"Em hỏi lung tung gì vậy?"
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, lần đầu tiên nhìn ra được sự bối rối trong đôi mắt vốn dĩ rất tĩnh lặng ấy.
"Trả lời em."
Vương Tư Ngôn thở dài, nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay cô, ôn nhu nói.
"Anh muốn.
Nhưng mà...!Không phải lúc này."
Chỉ mới nghe đến đây thôi, Chiêu Thần đã bắt đầu có phản ứng không hài lòng.
Cô như muốn nổi cáu với anh, đầu lông mày nhíu chặt lại.
"Không phải lúc này? Ý của anh là thế nào? Anh muốn, anh muốn em bỏ con của chúng ta sao?"
"Chiêu Thần.
Nghe anh nói."
"Đủ rồi."
Cô gạt tay anh ra rồi đứng bật dậy, có lẽ vì đứng hơi vội nên bị choáng, bám vào ghế sô pha.
Cô từ chối mọi sự giúp đỡ hay dìu dắt gì từ Vương Tư Ngôn, càng không thể chấp nhận được khi nghe anh nói như thế.
Đứa con này mặc dù đến rất bất ngờ, cô cũng rõ sức khỏe của mình bây giờ không được như lúc trước.
Nhưng đây là con cô, là một sinh linh đang phát triển trong bụng cô từng giờ, từng ngày.
Cô không quan tâm mình sinh nó ra sẽ ảnh hưởng thế nào, cô chỉ muốn đứa nhỏ được chào đời.
Đây là kết quả tình yêu của cô và Vương Tư Ngôn, cô tin một lúc nào đó anh cũng sẽ hiểu cho cô và chấp nhận.
"Chiêu Thần.
Đừng như vậy được không? Em nhìn xem em bây giờ đã thành ra bộ dạng nào rồi?"
Chiêu Thần đi đến cầu thang thì dừng lại, quay đầu sang nhìn anh.
"Thế nào? Nhìn em bây giờ xấu xí, tiều tụy lắm phải không? Có phải trông em rất đáng sợ không?"
Vương Tư Ngôn khổ tâm lắc đầu, cả anh và cô bắt đầu xảy ra những bất đồng ý kiến, bắt đầu rơi vào cuộc tranh luận.
"Anh không có ý đó.
Anh muốn tốt cho em, em có hiểu không? Chúng ta còn nhiều thời gian mà không phải sao? Chúng ta..."
"Nhưng em không có thời gian."
Chiêu Thần dứt khoát cắt ngang lời anh nói, vẻ mặt vô cùng kiên quyết, hốc mắt đỏ hoe.
Người ta thường nói phụ nữ khi mang thai tâm trạng rất dễ thay đổi thất thường, cũng rất dễ kích động dù chỉ