Tóc của Chiêu Thần muốn được trở lại như trước không phải không có cách, hơn nữa Vương Tư Ngôn còn phát hiện ra được cách để cô có lại nguyên vẹn linh hồn như lúc ban đầu.
Chuyện này giống như một vòng lặp, có lẽ ông Trời vẫn còn muốn thử thách anh nên mới để anh phải khốn khổ như vậy.
Lần trước gặp Tiêu Đình ở buổi gặp mặt các nhà nghiên cứu ở nhà hàng, anh ta đã gặp riêng anh ở ngoài ban công trên lầu hai.
Nơi đây được thiết kế theo phong cách cổ điển, nên khi về đêm càng khiến cho người ta càng thêm hoài niệm.
Khi ấy Vương Tư Ngôn đang đứng ở ban công, anh cảm thấy không khí của buổi tiệc không phù hợp với mình nên muốn ra ngoài tìm nơi yên tĩnh.
Đưa mắt nhìn vào bên trong, Chiêu Thần vẫn đang cùng giáo sư Từ nói chuyện, hai người họ có vẻ khá ăn ý với nhau.
"Thoát khỏi sự khống chế của Nhục Chi Độc, dễ chịu hơn nhiều phải không?"
Vương Tư Ngôn quay mặt nhìn, thấy Tiêu Đình đang chậm rãi đi về phía này, trên tay còn đang cầm một ly rượu.
Anh không có ý định né tránh anh ta, vì bản thân anh tự nhận thấy mình không có gì thua kém đến mức như vậy.
Hai người nhìn nhau, cũng tỏ ra rất vui vẻ khi mời rượu nhau rồi cùng nhau uống cạn.
Những lúc bình tĩnh như thế này, Vương Tư Ngôn mới nhận ra giữa mình và Tiêu Đình cũng có vài điểm khá giống nhau.
"Tại sao cậu lại đi theo ông ta?"
Đã từ rất lâu rồi, kể từ khi biết anh ta tiếp cận Chiêu Thần là có mục đích, anh đã muốn hỏi anh ta câu này.
Một người có tiền đồ như Tiêu Đình, lẽ ra nên chọn một con đường khác có tương lai rộng mở hơn là đi theo lão Vương.
Ông ta rất thủ đoạn, rất tâm cơ, sẵn sàng đạp đổ tất cả để có được thứ mà mình mong muốn.
Tiêu Đình cười khẩy một tiếng, quay sang nhìn Vương Tư Ngôn.
"Một khi con người ta không có quyền lựa chọn, thì chỉ có thể thuận theo.
Tôi nghĩ, người thông minh như anh sẽ hiểu câu nói này."
"Nhưng tình trạng của Chiêu Thần bây giờ, không phải là không có cách chữa trị."
Anh nhìn anh ta, đôi mắt đen ấy dường như nhận ra được trong lời nói của anh ta có bao nhiêu phần là thật.
Anh ta có thể làm hại anh theo ý của lão Vương, nhưng tuyệt đối sẽ không hại Chiêu Thần, điều này anh rõ hơn ai hết.
Nếu anh ta thật sự muốn hại cô, thì đã thừa cơ hội để ra tay khi cả hai cùng nhau làm nghiên cứu ở bìa rừng Giang Nam rồi.
"Nhưng anh cũng phải nhớ những gì tôi đã từng nói, rằng anh và cô ấy...!Là chuyện không thể nào."
Vương Tư Ngôn nhìn đăm đăm vào ánh mắt của Tiêu Đình.
Hai người nhìn nhau, giống như đều đang nhìn ra được điểm yếu của đối phương là gì.
Anh ta lại muốn nhấn mạnh với anh, về vấn đề của số mệnh.
Đã từ bao lâu rồi anh không còn tin vào nó, cũng chẳng màng đến nó.
Số mệnh là cái thá gì? Anh không quan tâm.
Con người anh đắng cay, sống chết gì cũng đã trải qua một lần rồi, được mất cũng đã từng nếm thử, số mệnh có bảo anh phải chết đi vì người con gái ấy anh cũng cam tâm tình nguyện.
Anh nhếch môi cười, nhấp một ngụm rượu, vị chan chát hoà vào đầu lưỡi rồi thấm vào cổ họng.
"Có vẻ như cậu rất