Ngày hôm sau, Tuyết Linh chuẩn bị mọi thứ tươm tất rồi mới bắt đầu tới Hàn thị.
Không khí ngày mới khá là tốt lành, dòng người nhân viên của Hàn thị ăn mặc nghiêm chỉnh đang bước vào Hàn thị.
Chức vụ hiện giờ của Tuyết Linh là trợ lý riêng của Hàn Dương Phong, nên việc tới sớm để sắp xếp công việc cho Hàn Dương Phong là tất nhiên. Nhưng không ngờ vị tổng giám đốc này còn tới sớm hơn cả cô nữa.
Tuyết Linh mở cửa bước vào, định sẽ sắp xếp lại phòng làm việc cho Hàn Dương Phong, thì bỗng giật mình khi nhìn thấy anh đang ngồi làm việc nghiêm túc ở bên chiếc bàn làm việc lớn.
"Hàn tổng!" Tuyết Linh theo phản xạ liền thốt lên một tiếng.
Hàn Dương Phong khẽ liếc mắt nhìn cô, không khí lạnh nhạt như bao vây lấy anh và dường như nó còn ảnh hưởng tới cả cô. Tuyết Linh bỗng rùng mình vì không khí xung quạnh lạnh tanh, bất giác cảm thấy hồi hộp vô cùng. Trước giờ cô luôn tự tin, kiêu ngạo nhưng không hiểu sao hôm nay lại e dè như vậy.
Tuyết Linh bước tới cạnh bàn Tổng giám đốc, cúi nhẹ người chào hỏi:"Tổng giám đốc, tôi tới trễ."
Hàn Dương Phong vẫn chú tâm làm việc, bỗng nghe câu nói ấy, anh liền khựng bút lại, khóe môi chợt cong lên.
Đặt cây bút máy xuống bàn, Hàn Dương Phong đan tay vào nhau, nhướng mày nhìn Tuyết Linh:"Không trễ! Làm việc như vậy rất tốt, cứ cố gắng duy trì. Được rồi, chuẩn bị cà phê cho tôi đi!"
"Vâng." Tuyết Linh nhanh nhẹn gật đầu, chào anh một tiếng rồi rời đi. Khóe môi cô cũng dần cong lên, thái độ như đồng cảm. Xem ra, anh ta không khó khăn như cô nghĩ.
Tuyết Linh theo lời Hàn Dương Phong, cô đi ra ngoài, chào một số đồng nghiệp mình vừa lướt qua. Ai ai cũng có thái độ hòa đồng, tao nhã.
Đi tới quầy pha chế đồ uống, Tuyết Linh khẽ khàng cầm lấy chiếc cốc bằng sứ rồi cẩn thận pha chế cho anh. Cử chỉ của cô rất tỉ mỉ và cẩn thận.
Hai người nhân viên nữ đứng cách đó không xa, quan sát biểu hiện của cô rồi bắt đầu đánh giá.
Cô gái đó huých vai người bên cạnh:"Này, Lạc Lạc cô nhìn cô gái đó xem!"
"Thì sao?" Cô gái tên Lạc Lạc đó lắng nghe người bên cạnh mình nói, cô liếc nhìn người con gái đang đứng ở quầy pha chế rồi lạnh nhạt lên tiếng.
"Cô không cảm thấy có gì đó rất lạ sao?"
"Có gì thì cô cứ nói đi, đừng vòng vo nữa!" Lạc Lạc vừa sắp xếp lại tài liệu trên bàn, cau mày, cất giọng lạnh nhạt nói.
"Ài dà..." Cô gái bên cạnh Trình Lạc nhăn mặt lại:"Thì cô nghĩ thử xem, cô gái đó vừa mới đi làm mới chỉ một ngày, à không đúng hơn là chỉ nửa ngày thôi mà đã được thăng chức lên làm trợ lý cho Hàn tổng rồi, mà trong khi đó, tôi làm ở đây đã hai năm, nỗ lực và tài năng không ngừng cống hiến cho Hàn thị, vậy mà vẫn giữ nguyên một vị trí. Lạc Lạc, cô nói xem, cô ta rốt cuộc đã làm gì mà lại có phúc phần như vậy?"
Trình Lạc đặt tài liệu sang một bên, sẵn tiện ngồi xuống cái ghế tại đó, đưa mắt nhìn bóng lưng Tuyết Linh, đanh giọng nói:"Cô làm việc ở đây được hai năm, còn tôi thì làm ở đây kể từ khi Hàn thị mới thành lập, tôi cũng nổ lực, chăm chỉ làm việc, cố gắng đưa Hàn thị xâm nhập vào thị trường Châu Âu. Tôi còn chưa được thì cô làm sao được."
"Thì như vậy mới đáng để nói. Không biết cô ta có sử dụng tuyệt chiêu gì hay không?"
Trình Lạc khẽ nhếch mép, ánh mắt sâu thẳm khó dò vẫn dán lên người Tuyết Linh:"Tuyệt chiêu sao? Tôi nghĩ, chắc cô ta đang dùng nhan sắc để quyến rũ Hàn tổng. Nhưng theo tôi được biết, Hàn tổng là người khép kín, không phải ai cũng có thể tiếp cận được, đặc biệt là phụ nữ. Xem ra, cô ta không phải người tầm thường. Cô ta thì cũng có đẹp thật đấy, nhưng cô ta không biết được Hàn tổng chỉ nhất thời xem trọng cô ta. Đuôi hồ ly rồi cũng sẽ lòi ra, không sớm thì muộn cô ta cũng sẽ bị đuổi khỏi đây thôi." Trình Lạc xoa xoa cằm, khóe môi thâm hiểm càng cong lên rõ nét:"Nếu vậy, tôi cũng nên giúp một tay, cho cô ta sớm biến khỏi đây!"
Cô gái bên cạnh tròn mắt, hứng thú ghé sát vào tai Trình Lạc:"Cô có sáng kiến gì sao?"
"Thừa!" Trình Lạc mỉm cười, hất cằm thích thú.
Hai cô nhân viên nữ này chằm chằm nhìn theo hướng Tuyết Linh đứng, bản tính đanh đá vốn khắc sâu trong người, luôn ôm mộng đèo bồng trèo cao, có ước muốn làm trợ lý cho Hàn Dương Phong đã lâu, nhưng không thành công. Bây giờ lại có người khác tới, bước vào vị trí trợ lý mà chưa qua quá trình huấn luyện, chưa qua quá trình đánh giá. Điều này khiến họ khó chịu và tức tối cũng không có gì lạ.
.....
Tuyết Linh pha cà phê xong thì đem đến phòng cho Hàn Dương Phong. Cô đặt cốc cà phê xuống bàn, nhẹ giọng cất tiếng nói:"Hàn tổng, cà phê của anh."
Hàn Dương Phong liếc nhìn cốc cà phê, cách trang trí vô cùng bắt mắt, mùi hương cũng không tồi. Nhưng trong đầu Hàn Dương Phong lại vung lên một ý nghĩ vô cùng nham hiểm. Anh dừng đánh máy, cầm cốc cà phê lên, đưa lên miệng nhâm nhi một ít.
Hàn Dương Phong chợt nhíu mày rõ nét, anh đặt cốc cà phê xuống bàn, giọng nói có vẻ không hài lòng:"Đắng quá, pha lại cái khác!"
Vì đây là lần đầu tiên cô pha cà phê cho người khác, đặc biệt hơn là sếp của mình, nên không mấy thành thạo, vả lại vốn không biết khẩu vị của Hàn Dương Phong ra sao, nên không tránh khỏi việc làm anh không vừa ý. Tuyết Linh không suy nghĩ nhiều, nhanh nhẹn cầm lấy tách cà phê đi ra ngoài rồi pha lại cốc khác.
Kết quả là...
Tuyết Linh đưa cốc thứ hai cho Hàn Dương Phong.
"Ngọt quá, cho vừa đường thôi, pha lại cái khác."
"...." Tuyết Linh ngoan ngoãn làm theo.
Sau đó....
"Nguội rồi, pha lại!"
"..."
"Không có mùi thơm gì cả, pha lại!"
"...."
"Đây không phải là loại mà tôi thích, đổi cái khác!"
"...." Tuyết Linh mím môi, cố gắng mỉm cười, chỉ giữ sự tức tối cho riêng mình. Tưởng rằng làm trợ lý cho anh ta là sướng lắm sao? Đối với cô không hề! Tuyết Linh thầm mắng, cô mỉm cười cầm lấy chiếc cốc, ôn hòa nói:"Hàn tổng, đây là cốc thứ năm rồi đấy! Anh vẫn không hài lòng sao?"
Hàn Dương Phong điềm nhiên trả lời:"Đúng vậy, không có cốc nào là hợp khẩu vị của tôi cả, cốc đầu thì quá đắng, sau thì ngọt, tiếp đó thì nguội, không có mùi thơm đặc trưng vả lại, cốc hiện tại vốn không phải là loại tôi thích... Phiền trợ lý Tuyết pha cho tôi cốc khác!"
Tuyết Linh cười gượng, nhướng mày nói:"Vậy... Hàn tổng, anh thích dùng loại nào?"
"Cái này thì cô phải tự tìm hiểu. Sao lại hỏi tôi."
Tuyết Linh tắt dần nụ cười, đổi lại là vẻ mặt ngơ ngác. Tự tìm hiểu sao? Không phải chứ? Anh ta chỉ vừa mới về Hàn thị cách đây chỉ mấy ngày, người trợ lý cũ cũng đã xin nghỉ, vả lại thông tin về anh ta, đâu phải ai muốn biết là biết được đâu. Bảo cô tự tìm hiểu? Tìm hiểu bằng niềm tin à? Tuyết Linh thầm nghĩ, thì bỗng bị anh làm cho giật mình.
"Cô còn đứng đó làm gì nữa?"
Tuyết Linh lấy lại tinh thần:"Vâng, Hàn tổng. Anh đợi tôi một lát, tôi sẽ chuẩn bị cái khác cho anh."
Nói xong, Tuyết Linh rời khỏi phòng làm việc của Hàn Dường Phong và trở lại quầy pha chế. Cô đứng khoanh tay, xoa xoa cằm quan sát những hương vị được xếp gọn trên quầy:"Rốt cuộc, anh ta thích loại nào?"
Vừa hay, Giản Bân đi tới, anh ta vỗ vào vai cô một cái, rồi mỉm cười thân thiện nói:"Trợ lý Tuyết, ngày mới làm việc ổn chứ?"
"Là anh đấy à?" Tuyết Linh quay sang nhìn người đó thì mới biết là Giản Bân, đồng trợ lý của Hàn Dương Phong. Nghe anh ta hỏi vậy, Tuyết Linh thở