Tuyết Linh rời khỏi quán cà phê, định gọi taxi rồi đi đến Hàn thị, nhưng vừa hướng mắt ra ngoài đường thì chiếc xe Mercedes Benz đã đỗ ở lề đường, người đàn ông với tư thế ung dung đứng tựa người lên xe, ánh nắng chiều tả khẽ phủ lên hình dáng tuyệt đẹp của anh, khiến Tuyết Linh có hơi quyến luyến cũng không khỏi nghi hoặc.
Rảo bước thật nhanh đến, Tuyết Linh đã đứng trước mặt anh, "Hàn tổng, sao anh vẫn còn ở đây?"
Hàn Dương Phong đứng thẳng người lên, bước tới gần cô, khi này ánh mắt của cô trông thật ngây thơ vô tội như rằng cô rất muốn chuộc lại sự vô phép của mình khi nãy.
"Tôi đợi cô, vì ở đây khó bắt xe lắm, nên tôi lo là cô sẽ về Hàn thị trễ nên mới đứng đây." Hàn Dương Phong thản nhiên đáp, sau đó thì mở cửa xe giúp cô.
Nghe lời nói đó từ anh, Tuyết Linh suy ngẫm một hồi cũng không nghĩ quá sâu, chỉ cho rằng lời Hàn Dương Phong nói là có lý, cô ngó ngang ngó dọc rồi bĩu môi:"Ra là vậy!"
Nói rồi, Tuyết Linh liền lên xe.
Bờ môi mỏng của Hàn Dương Phong vẽ nên một hình cung, thâm tâm cảm thấy rất hài lòng về thái độ này của cô.
Hàn Dương Phong cũng lên xe, vừa cài thắt dây an toàn vừa nói:"Cuộc họp tôi đã tạm hoãn lại rồi, bây giờ tôi đang có thời gian rảnh, tôi đưa cô đi ăn đâu đó, cứ xem như là cách tán thưởng thành tích của cô trong thời gian qua. Được chứ?"
"Được." Tuyết Linh nghe xong câu hỏi cô không chút suy nghĩ mà đồng ý ngay, dù sao bây giờ theo cô thấy thì tình hình khá không được ổn, cô mà từ chối thì ai mà biết Hàn Dương Phong sẽ có biểu cảm gì và sẽ làm gì.
...
Chạng vạng tối.
Hàn Dương Phong đưa Tuyết Linh đến một nhà hàng có sang trọng, phục vụ khi ấy đã đứng trước cửa ra vào, dường như cô ta đang chờ đợi một khách hàng quan trọng nào đó.
Nhìn thấy Hàn Dương Phong đi tới, nữ nhân viên đó liền cúi chào cung kính, sau đó đưa tay hướng vào trong, thân thiện mở lời:"Hàn tổng, mời bên này."
Hàn Dương Phong theo cử chỉ của nữ nhân viên, lãnh đạm bước vào trong. Tuyết Linh đi sau anh, đưa ánh mắt hiếu kỳ cùng vẻ bất ngờ nhìn xung quanh. Cô thầm nghĩ, chỉ là một bữa ăn thôi, có cần phô trương như vậy không?
Cô bước nhanh đến, đi ngang hàng cùng anh, khẽ thì thầm cất tiếng:"Hàn tổng, anh định..."
Không cần biết Tuyết Linh hỏi gì cũng không đợi cô nói hết câu, Hàn Dương Phong đã nhanh nhẹn đáp:"Lát nữa rồi cô sẽ biết."
Hàn Dương Phong không nói gì thêm, bước tới đứng trước thang máy rồi nhấn nút đi lên tầng trên, để lại sự tò mò của Tuyết Linh ở phía sau.
Bước vào căn phòng đã đặt trước, Hàn Dương Phong đưa cô tới ghế, kéo ghế cho cô, tiếp đó là nhấn nhẹ vai cô để cô ngồi xuống.
Một chuỗi ba hành động của anh lại càng khiến cô cảm thấy nghi ngờ.
Có việc gì anh cứ nói thẳng ra là được, sao cứ úp mở rồi úp mở, thích làm cho người khác tò mò thế nhỉ? Tuyết Linh tự nói trong lòng, mặc dù đang nóng lòng muốn biết việc làm sắp tới của Hàn Dương Phong nhưng ngoài chờ đợi ra cô còn biết làm gì?
"Hàn tổng, anh đang tính làm gì vậy?" Nhìn thấy Hàn Dương Phong ngồi im lặng, món cũng chẳng gọi, lại chẳng màn đến cô, tính kiên nhẫn đã hết, Tuyết Linh nhướng mày cất tiếng hỏi.
Đồng lúc ấy, cửa phòng được mở ra. Người bước vào là một người đàn ông ngoài năm mươi, tác phong rất nghiêm chỉnh, trông cũng rất có thế lực.
Nhìn thấy ông ta, Hàn Dương Phong liền đứng lên, thấy vậy Tuyết Linh cũng đứng lên theo.
"Chú Diệp!" Hàn Dương Phong cười kính nể, đưa tay về phía trước.
Diệp Tấn cười cười, thái độ vô cùng trân trọng người con trai này, ông bước tới, bắt tay với Hàn Dương Phong rồi được anh mời ngồi xuống.
Tuyết Linh qua loa nhìn qua, thì đoán chừng họ có mối quan hệ rất thân thiết. Tuy nhiên, bên trong kinh doanh cũng như qua lời của Hàn Dương Phong, Tuyết Linh chưa từng được nghe kể về người đàn ông mà Hàn Dương Phong gọi là chú Diệp kia. Vậy thì hôm nay, anh đưa cô tới đây là để làm gì?
"Chà!" Diệp Tấn tặc lưỡi rồi cười:"Hàn thiếu, sao hôm nay có nhã hứng hẹn tôi tới nơi này vậy?" Ánh mắt hiếu kỳ của ông chợt chuyển sang hướng của Tuyết Linh, đột nhiên nhận thấy có một người con gái xinh đẹp như vậy đi bên với một người trước giờ khét tiếng lạnh lùng, kín đáo, cớ sự này không khỏi gây cho ông sự thích thú lại hiếu kỳ.
"Còn vị tiểu thư này là..."
Hàn Dương Phong tính mở miệng lên tiếng, nhưng chưa kịp thốt ra câu nào thì Tuyết Linh đã nhanh nhẹn gật nhẹ đầu chào nói:"Chào Diệp tổng, tôi là Tuyết Linh, trợ lý của Hàn tổng."
Không hiểu sao khi nhìn về người con gái này, Diệp Tấn đột nhiên lại nhớ tới Nhược Doanh, người vợ đã khuất của mình, ông chợt thấy đắng lòng lạ thường, người con gái ngồi trước mặt ông đây trông rất giống Nhược Doanh thời còn trẻ, nếu bây giờ con gái ông không mất tích thì cũng ở độ tuổi giống như cô gái này.
Diệp Tấn im lặng âu sầu, sau được một lúc ông mới trở lại trạng thái như lúc đầu.
"Chú Diệp, hôm nay con hẹn chú tới đây là có chuyện muốn nói với chú. Thật ra..."
Hàn Dương Phong cất tiếng, chất giọng cùng sắc mặt rất nghiêm túc, như rằng chuyện anh sắp nói ra đây rất nghiêm trọng. Nhưng giữa chừng anh chợt khựng lại, sắc mặt cũng theo đó mà thay đổi.
"Xin lỗi mọi người, tôi tới trễ." Diệp Hâm Đình chậm rãi bước vào, nở nụ cười hài hòa, nhìn mọi người cất tiếng. Đột nhiên nhìn sang cô gái bên cạnh Hàn Dương Phong, Diệp Hâm Đình nhíu mày, bên trong mang vẻ khó chịu tột độ, nhưng vẫn phải cố gắng mỉm cười.
Sự xuất hiện của Diệp Hâm Đình khiến cho Tuyết Linh đứng hình vài giây, chẳng lẽ Hàn Dương Phong đưa cô tới đây là để thực hiện lời nói ngẫu nhiên của mình lúc chiều, tính để cô chứng kiến buổi hẹn hò của họ. Tuy cô không có tình ý gì với Hàn Dương Phong nhưng ở trong tình cảnh này, cô lại cảm thấy hơi giận, Hàn Dương Phong muốn hẹn hò thì đi một mình đi, sao lại đưa cô theo làm gì? Tuyết Linh tự hỏi trong lòng, cô thở nhẹ một mạch, rồi cầm lấy cốc nước, quay hướng khác uống một ngụm.
Khuôn mặt Hàn Dương Phong chợt đanh lại, anh nhớ mình chỉ hẹn có duy một mình chú Diệp, nhưng sao lại có Diệp Hâm Đình ở đây. Hàn Dương Phong nghĩ lại rồi thở dài, mình quên dặn chú Diệp phải tới một mình.
Thoát khỏi suy nghĩ ấy, Hàn Dương Phong chợt nhìn qua Tuyết Linh, với tình cảnh này không có một lời nói xác định nào rõ ràng, anh biết rõ cô đang nghĩ gì. Hàn Dương Phong cũng không lường trước được việc này, nên giải thích với cô sau, còn chuyện chính thì anh sẽ tìm một trường hợp khác để nói.
"Chào anh, Hàn tổng!" Diệp Hâm Đình mỉm cười tao nhã, sau đó lướt mắt qua nhìn Tuyết Linh rồi gật đầu. Sau đó thì ngồi xuống.
Diệp Tấn nghiêng đầu nhìn Diệp Hâm Đình với vẻ mặt yêu chiều, sau đó cười cười nhìn Hàn Dương Phong:"Hàn thiếu, đây là con gái của tôi Diệp Hâm Đình. Hôm trước tôi có nghe Đình Đình kể rất nhiều về cậu, nên nhân cuộc hẹn hôm nay tôi muốn đưa con bé tới gặp mặt. Nhưng mà cậu có chuyện quan trọng gì sao?"
Hàn Dương Phong nhìn Diệp Hâm Đình cười gượng, đây chẳng phải cô gái anh từ chối giữa chừng hay sao, anh không bận tâm nhiều, nhìn Diệp Tấn tiếp tục nói:"Hôm nay con mời chú tới đây là để nói chuyện, tại cũng lâu rồi con chưa có cơ hội gặp mặt rồi nói cảm ơn chú một tiếng."
Diệp Tấn biết Hàn Dương Phong đang nói tới chuyện gì,