"Anh, lên đây, tôi muốn xem anh đã qua tới đâu rồi!" Tuyết Linh đưa tay về phía Hàn Dương Phong, ngoắc ngoắc rồi lạnh nhạt ra lệnh.
Cô gái này được lắm, lại còn dám ra lệnh cho mình. Sắc mặt Hàn Dương Phong không những không khó coi mà còn dịu hẳn ra, anh nhếch môi cười thầm, chậm rãi bước lên đứng đối diện với cô.
Tuyết Linh mím môi nhịn cười, hiếm lắm mới có cơ hội làm mưa làm gió như thế này, cô nhất định phải bắt nạt Hàn Dương Phong mới được.
Mọi người xung quanh liền hiểu, họ nhanh chóng lui ra, xếp hành thành hình chữ U rồi ngồi xuống.
Tuyết Linh kéo đai thật chặt, mỉm cười trìu mến nhìn Hàn Dương Phong. Hai người cúi chào đồng lúc, khởi đầu cho sự thách đấu sắp diễn ra.
Hàn Dương Phong nhường cho Tuyết Linh ra đòn trước, từng động tác, cử chỉ của cô rất nhanh nhẹn, tay chân rất linh hoạt, một hồi sau, Tuyết Linh vẫn là người ra đòn, còn Hàn Dương Phong chỉ việc đỡ, một cước cũng chẳng buồn tung ra. Tuyết Linh dùng lực chủ yếu ở chân là chính, tay chỉ dùng để phòng vệ cũng như đột kích lúc đối phương thờ ơ. Tuy nhiên, đối đầu với người đàn ông này, một sơ suất anh ta cũng không để lộ, toàn bộ lực, đà, phòng vệ đều rất kín đáo, linh hoạt và nhanh nhẹn. Ngay cả cô cũng không tìm ra điểm đánh chí mạng.
"Rõ ràng người đàn ông này rất giỏi, nhưng tại sao lại không đánh trả, còn vào đây học để làm gì?" Đây là câu hỏi mà Tuyết Linh sẽ không tìm ra lời giải, cô chỉ suy nghĩ thoáng, còn toàn bộ ý nghĩ còn lại đều dồn trọng tâm vào Hàn Dương Phong.
Mãi cho đến mấy phút sau, Tuyết Linh vẫn không cách nào hạ được Hàn Dương Phong mà trong khi đó, anh chỉ đỡ đòn chứ không hề phản đòn đánh trả. Hàn Dương Phong không muốn làm khó cô cũng như không muốn cho họ biết là anh giỏi võ nên đã giả vờ thua.
Cú đấm của Tuyết Linh dừng ngay trước mặt Hàn Dương Phong, đồng nghĩa với việc trận thách đấu cũng kết thúc với sự thắng lợi thuộc về Tuyết Linh. Tràng vỗ tay cũng theo đó mà vang lên mang theo nghĩa tán thưởng.
Tuyết Linh thu tay lại, rồi cúi chào.
"Cô thắng rồi!" Hàn Dương Phong hạ giọng nói.
"Cũng nhờ Hàn tổng nương tay."
"Vậy bây giờ tôi đã trở thành học trò chính thức của YT?" Hàn Dương Phong nghiêng đầu, nhướng mày hỏi.
"Đúng vậy." Tuyết Linh gật đầu:"Trình độ của anh rất tốt nên lên học huyền đai luôn đi, tôi sẽ sắp xếp giờ tập cho anh."
"Vậy mọi việc nhờ cậy vào huấn luyện viên Tuyết vậy."
"Đừng khách sáo!" Tuyết Linh cười tươi đáp lại, sau đó thì chuẩn bị rời đi. Cô nhìn sang Túc Uyên đang bám chặt lấy Lạc Thần, lạnh giọng hỏi:"Túc Uyên, tiếp tục vào học."
"Không, tôi không học ở đó nữa. Tôi muốn học ở đây với Lạc Thần, tôi cũng không muốn chị dạy cho tôi, tôi chỉ thích anh ấy dạy tôi thôi." Túc Uyên bĩu môi, ương ngạnh hất cằm về phía Tuyết Linh như khiêu khích, sau đó nhíu mày, chu môi, tỏ vẻ oan ức nhìn Lạc Thần:"Anh biết không, khi nãy không có anh ở đây, chị ta bắt nạt em đấy! Lạc Thần, em rất sợ chị ta, vì vậy anh phải bảo vệ em đấy!"
Những người học trò khác ở đấy còn lâu mới tin lời Túc Uyên nói, cô ta ương bướng, đanh đá như vậy, ai mà ăn hiếp nỗi, vả lại nghe cái giọng điệu õng ẹo như vậy, mọi người ai nấy cũng đều nổi hết cả da gà.
Tuyết Linh chép môi cười nhạt:"Đúng là trẻ con!" Không cần cô dạy cũng tốt, đỡ phải tốn thời gian, Tuyết Linh lãnh đạm bước đi, trở về phòng để nghỉ ngơi một lát.
...
Sau khi đã dùng cơm trưa, Tuyết Linh trở lại sảnh, gặp Lý Miên để bàn chuyện nhân sự ở YT. Cảm thấy rất ổn, cô mới yên tâm mà trở về phòng tập.
Căn phòng trống không, bởi vì mọi người đã về hết rồi, cảm giác lúc này thật yên tĩnh, cũng rất thoải mái. Tuyết Linh chậm rãi đi vào căn phòng, cầm lấy tấm vải bên giá treo áo, quấn quanh bàn tay rồi đi tới trụ đấm bốc, liên tục rơi đòn lên đó.
Biết không mang găng tay boxing sẽ rất đau tay, nhưng đây là sở thích của Tuyết Linh, vả lại cô cũng quen rồi, nên việc có đau hay không không phải là điều quan trọng mà là có thành kết quả hay không mới là điều đáng để ý.
"Nghỉ một lát đi!" Nghe giọng nói êm dịu phía sau, Tuyết Linh theo bản năng liền ngừng lại, hai tay ôm lấy thân trụ đấm để giữ thăng bằng, sau đó ngoảnh đầu lại.
"Lạc Thần, anh chưa về sao?" Tuyết Linh mỉm cười ôn nhu, tiến tới cầm lấy chai nước mà Lạc Thần đưa cho.
"Đáng lẽ anh đã về rồi, nhưng nhớ có bỏ quên vài thứ nên quay lại lấy. Đúng lúc gặp em đang tập luyện." Lạc Thần cười nhẹ, cùng cô bước ra ngoài:"Không mệt chứ?"
Ngồi xuống băng ghế, Tuyết Linh vặn mở nắp chai nước rồi ngẩng đầu uống một ngụm, sau đó mới cất tiếng đáp trả lời Lạc Thần:"Không mệt lắm."
"À Tuyết Linh, anh có chuyện muốn nói với em." Đây là lần đầu tiên Lạc Thần căng thẳng như vậy, hai tay vò vò gối, ánh mắt thì chan chứa nhiều cảm xúc khó tả, suy nghĩ một lúc lâu anh mới cất lời:"Chuyện giữa anh và Túc Uyên không giống như em nghĩ đâu. Anh chỉ xem cô ấy như em gái của mình thôi."
Tuyết Linh bất giác cười nhạt, cô đặt chai nước sang bên cạnh, bình thản nhìn thẳng Lạc Thần.
"Lạc Thần, em biết anh muốn nói gì. Nhưng mà bây giờ chúng ta chỉ là bạn