Sau khi điều trị cho Trạch Tịnh Thần, kết quả may mắn là không sao, chỉ cần uống thuốc rồi nghỉ ngơi thêm là sẽ khoẻ lại. Tất cả anh em trong Tâm Trứ cũng đều đã trút khỏi gánh nặng, và vui vẻ cầu an cho Lya.
Ngồi bên mép giường lớn, Tưởng Ân điều chỉnh lại ống chuyền nước rồi ngắm nhìn Trạch Tịnh Thần bằng ánh mắt xót thương, cùng vẻ tội lỗi, vì cô mà anh suýt chút nữa thì bỏ mạng.
Tưởng Ân cúi mặt nhắm mắt thở dài một hơi, trong đầu suy nghĩ chuyện gì đó, giây sau mở mắt liền đứng dậy rời đi.
Bất chợt, tay cô bị một lực níu lại, nhất thời cô bị trật thế, ngồi lại xuống giường.
"Tịnh Thần, anh tỉnh rồi!"
"Em định đi đâu?"
Tưởng Ân không muốn nói rõ lý do, chỉ lắc đầu cười rồi đáp:"Em ra ngoài một lát, anh tỉnh lại rồi thì tốt quá."
"Đừng nói dối nữa, có phải là tính đi tìm Tiểu Ninh không?"
Trạch Tịnh Thần đã nhìn thấu tâm can cô, ở trước mặt anh không một ai có thể qua mắt dễ dàng được.
"Phải."
"Vô dụng thôi." Trạch Tịnh Thần buông tay Tưởng Ân ra, hít sâu một hơi rồi thản nhiên nói.
"Không thử thì sao biết, em không nhìn lầm đâu Tịnh Thần."
Trạch Tịnh Thần mệt mỏi, gượng người ngồi dậy rồi mạnh tay tháo dây chuyền nước ra.
"Anh làm gì vậy?"
"Phải tới bệnh viện, không được để kẻ khác nghĩ ngờ."
"Nhưng mà sức khỏe anh còn rất yếu."
Đúng thật là vậy, hiện tại anh chỉ còn chút sức lực nhưng vẫn không muốn làm chậm kế hoạch.
"Đừng ở đó cãi lời tôi nữa, nhanh chóng về phòng thay đồ đi, tôi đợi em dưới lầu."
Trạch Tịnh Thần vừa nói vừa cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng sộc sệt ra rồi tiện tay vứt sang một bên. Đi tới giàn tủ to lớn anh cầm lấy một chiếc áo khác rồi khoác lên người.
Tưởng Ân nhìn tấm lưng gầy gò của Trạch Tịnh Thần thì rủ mặt, bây giờ làm trái ý anh nữa không khéo anh lại kích động nữa thì sao, phần vì nghĩ cho anh, phần khác vì sợ chuyện bệnh tình của Trạch Tịnh Thần bị bại lộ, thế là cô không cần nghĩ nhiều, nhanh chóng đứng dậy rồi trở về phòng.
....
Tuần sau...
Tập đoàn Hàn thị.
Hôm nay là ngày Tuyết Linh nhận được lương sau một tháng làm việc chăm chỉ, để đền đáp lại sự giúp đỡ một tháng qua của mọi người ở bộ phận phát triển dự án cũng như bộ phận kỹ thuật, Tuyết Linh muốn mua gì đó để tặng họ.
Tuyết Linh đến Hàn thị, tay phải tay trái đều xách rất nhiều đồ uống cũng như đồ ăn vặt, giờ nghỉ mới dám đem lên chỉ vì sợ Hàn Dương Phong sẽ kỷ luật mình vì ăn uống trong giờ làm.
Sau khi phân phát tất cả cho mọi người, ai nấy cũng đều thân thiện cảm ơn và chúc mừng.
Tuyết Linh nhìn hai cô gái trầm ngâm Trình Lạc và Thanh Thanh đang ngồi lặng thinh làm việc, không một chút gì quan tâm đến cô. Nhưng cô không để ý thái độ của hai người họ, mà vui vẻ bước tới gần.
"Tôi có mua nước và thức ăn mời mọi người."
Ánh mắt loay hoay đảo quanh màn hình máy bỗng sâu thẳm giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn mỉm cười, Trình Lạc quay sang nhận lấy món quà từ Tuyết Linh rồi gật đầu:"Cảm ơn cô, trợ lý Tuyết."
Thanh Thanh cũng vui vẻ nhận lấy, nhìn sắc mặt Trình Lạc mà diễn theo.
"Cảm ơn trợ lý Tuyết."
Tuyết Linh lắc đầu:"Mọi người nhận là tôi vui rồi."
Sau đó thì Tuyết Linh rời đi, Trình Lạc đảo mắt suy nghĩ một chuyện gì đó, rất nhanh chóng liền gọi ngược cô lại.
"Trợ lý Tuyết... tôi có chuyện muốn nhờ cô."
...
Ở ban công vắng lặng, mọi người đang vừa làm việc vừa ăn uống nên ít ai lui tới. Tuyết Linh nhìn Trình Lạc có vẻ khó nói nên cô chủ động mở lời trước.
"Cô có chuyện gì nhờ tôi?"
"Trợ lý Tuyết,