Trong lòng Tần Minh Xuân biết rõ, một nhà Tần Quốc Phủ chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi, nhưng là, hiện tại Đỗ Yến Oanh đang sinh bệnh, Mặc Tu Nhân cùng Bạch Cẩm Sương không phải chỉ bận rộn chuyện công việc mà còn phải chú ý đến Đỗ Yến Oanh, cảm xúc không phải rất tốt.
Bởi vậy, Tần Minh Xuân hi vọng không phải làm to chuyện, im ắng xử lý xong chuyện này, không để Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân phiền lòng.
Trước đó Tần Quốc Phú tung tin đồn nhảm nên bị bắt, hiện tại Tần Minh Lệ cùng Trương Quế Hoa đang ở bên trong một nhà dân.
Khi Tần Minh Xuân đến chỗ ở của Tần Minh Lệ thì chỉ thấy có một mình Trương Quế Hoa ở nhà.
Lúc đầu Trương Quế Hoa cho rằng là Minh Lệ trở về, có đôi khi Tần Minh Lệ sẽ về nhà vào buổi trưa để ăn cơm, nhưng mà bình thường cô ta sẽ gọi điện trước cho bà ta.
Khi Trương Quế Hoa mở cửa ra, còn đang buồn bực rằng tại sao hôm nay Tần Minh Lệ không gọi điện thoại mà đã trở về, hơn nữa bây giờ cũng đâu còn sớm nữa.
Kết quả, bà ta vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Tần Minh
Xuân đang đứng ở cửa.
Đối mặt với Tần Minh Xuân, hiện tại Trương Quế Hoa có thể nói là tràn đầy oán trách cùng hận ý.
Bà ta nghĩ nhà bọn họ làm sao có thể so sánh với hai vợ chồng Tần Hạo, bọn họ vốn có họ hàng với Tần Minh Xuân, đáng tiếc hiện tại Tần Minh Xuân tương lai đầy triển vọng, không coi bọn họ ra gì, một chút chỗ tốt cũng không cho!
Trước đó, Tần Quốc Phú tiếp nhận một cuộc phỏng vấn, tùy tiện nói vài câu, liền bị Mặc Tu Nhân lấy tội danh bôi nhọ báo cảnh sát bắt ông ta.
Thậm chí Tần Minh Xuân còn không nói đỡ cho Tần Quốc Phú, điều này khiến Trương Quế Hoa càng thêm hận anh ta không chút che giấu.
Bà mang theo bộ dạng tức giận, gióng nói lạnh như băng: "Cậu tới đây làm gì?”
Tần Minh Xuân không thèm để ý đến cảm xúc của Trương Quế Hoa, mặt không thay đổi mở miệng: “Tần Minh Lệ đâu?”
Tần Minh Xuân cảm thấy sở dĩ hai vợ chồng Tần Quốc Phú có thể nhảy nhót, chủ yếu là bởi vì Tần Minh Lệ đang ở thành phố Trà Giang, nếu như Tần Minh Lệ trở về Nha Trang, chuyện của hai vợ chồng Tần Quốc Phú coi như giải quyết xong.
Cho nên, anh ta dự định trực tiếp tìm Tần Minh Lệ nói chuyện.
Trương Quế Hoa nghe thấy Tần Minh Xuân nói vậy, hừ lạnh một tiếng: “Có chuyện gì thì mới biết tìm Minh Lệ, nó không ở đây!”
Trương Quế Hoa nói, tức giận đưa tay muốn đóng cửa.
Tần Minh Xuân nhíu mày, trực tiếp chặn cửa, trầm giọng nói: "Cô ta ở chỗ nào?"
Trương Quế Hoa nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh ta: "Cậu là ai, dựa vào cái gì tôi phải nói cho cậu!” Tần Minh Xuân cũng không muốn cãi lộn Trương Quế Hoa, chỉ là mặt không thay đổi mở miệng: "Nếu bác không nói cho tôi thì tôi cũng có thể điều tra ra, bây giờ đối bác có tức giận với tôi cũng chỉ là lãng phí sức lực mà thôi, tự bác nghĩ cho thật kỹ!”
Nghe vậy, Trương Quế Hoa im lặng.
Đúng, bà ta cũng chỉ có thể nói chuyện không khách khí với Tần Minh Xuân chứ không dám làm gì cả, tài phú của Tần Minh Xuân không có quan hệ gì với bà ta cả, bà ta không nói cho Tần Minh Xuân biết Tần Minh Lệ ở đâu, Tần Minh Xuân hơi động ngón tay là có thể lập tức tra ra.
Khoảng thời gian bà ta tới thành phố Trà Giang, mặc dù vẫn to mồm như trước nhưng có nhiều chuyện cũng coi như là thấy rõ.
Có đôi khi, cánh tay vặn không qua đùi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của bà ta hơi dịu đi một chút.
Tần Minh Xuân thấy thế, trực tiếp hỏi: "Cô ta ở đâu?” Trương Quế Hoa rầu rĩ nói: “Minh Lệ đi làm rồi!” Nghe vậy, Tần Minh Xuân thật sự là có chút giật mình: "Cô ta tìm được công việc mới?"
Cũng khó trách Tần Minh Xuân giật mình, dù sao, lúc ấy Tần Minh Lệ đã bị Bạch Cẩm Sương sa thải, người sáng suốt đều biết cô ta không thông qua thử việc ở thiết kế trang sức đá quý Minh Huyền.
Mặc dù nói quy mô của thiết kế trang sức đá quý Minh Huyền không lớn, nhưng mà ánh mắt chọn nhà thiết kế và trang sức của nó lại thuộc loại ưu tú ở trong nước.
Tần Minh Xuân cho rằng sau khi Tần Minh Lệ rời khỏi thiết kế trang sức đá quý Minh Huyền, muốn lại tìm một công việc chuyên ngành tốt sẽ không dễ dàng gì, thật sự là không ngờ rằng cô ta lại tìm được công việc mới nhanh như thế.
Trương Quế Hoa nghe thấy gượng điệu này của Tần Minh Xuân thấy giọng điệu này của Tần Minh Xuân, sắc mặt lập tức liền khó coi: