**********
Chương 1016: Tìm anh ta tính sổ
Trương Quế Hoa vậy, sắc mặt đổi thành màu gan heo.
Bà ta đang định tiếp tục nói chuyện thì Tần Quốc Phú nghiêm nghị nói: “Bà câm miệng!”
Trương Quế Hoa ngượng ngùng há to miệng, nhìn sắc mặt Tần Quốc Phú không phải rất tốt, cuối cùng thức thời ngậm miệng.
Tần Quốc Phú không muốn bị giam thêm lần nữa, ông ta buông thống con ngươi trầm tư một lát, ngẩng đầu nhìn Tần Minh Xuân: “Minh Xuân, bác vừa ra mà cháu đã tìm đến, có phải là hy vọng chúng ta làm cái gì đó, đúng không?”
Đáy mắt Tần Minh Xuân hiện lên một vòng kinh ngạc, anh ta không ngờ rằng Tần Phú Quốc lại tiến bộ dài như thế?
Anh ta nói: “Cháu định đưa hai bác về Nha Trang, hai ngày này cháu định tìm Minh lệ nói chuyện, chỉ tiếc là hình như chị ta bộn bề nhiều việc, cháu luôn tìm không thấy thời gian để nói chuyện với chị ta, cho nên cháu nghĩ dứt khoát vẫn là hi vọng hai bác tự mình nói chuyện với chị ta đi!
Tần Minh Xuân nói xong, chỉ nghe thấy Trương Quế Hoa tức giận nhìn anh ta chằm chằm: “Dựa vào cái gì? Hai chúng tôi trở về thì cũng thôi đi, Minh Lệ là sinh viên tốt nghiệp đường đường chính chính, con bé học thiết kế trang sức, cậu bảo con bé trở về cái thôn nghèo kia thì con bé tiếp tục làm việc thế nào?”
Tần Minh Xuân nhíu mày: “Cháu không bảo chị ta quay lại thôn, chị ta có thể lựa chọn đi Nha Trang làm việc, dù sao, chị ta ở đây cũng rất dễ dàng bị người lợi dụng, cháu chỉ muốn tốt cho chị ta thôi!”
Trương Quế Hoa trực tiếp đứng lên, chỉ vào mũi Tần Minh Xuân chửi: “Tốt con mẹ cậu, cậu tốt bụng thì có thể để cho một nhà chúng ta rơi vào tình trạng này? Cậu xem bây giờ bố mẹ cậu đang sống như thế nào, một nhà chúng tôi trôi qua như thế nào, nhà họ tần ngang ngược như thế sao? Thành phố Trà Giang là nhà bọn họ xây sao? Bọn họ ở đây sinh hoạt, chúng tôi phải đi nơi khác!”
Nhìn vẻ tức giận của Trương Quế Hoa, trên mặt Tần Minh Xuân hiện lên một vòng không vui, nói thật, nếu như có thể, anh ta thật sự không thích nói chuyện cùng với loại người như Trương Quế Hoa, bà ta giống như thiên tiên không có năng lực điều khiển cảm xúc, hơi có gì bất bình thường là bắt đầu chửi như mấy mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ.
Tần Minh Xuân không nhìn thẳng Trương Quế Hoa, nhìn Tần Quốc Phú vẫn luôn im lặng: “Bác cả, ý bác ra sao?”
Tần Quốc Phú ngước mắt nhìn anh ta một cái: “Nếu như cả nhà bác đều trở về Nha Trang, cháu sẽ đền bù gì cho chúng ta?”
Tần Minh Xuân bình tĩnh mở miệng: “Mười năm tỷ đồng! Đủ để các người mua một căn nhà ở Nha Trang và tiêu xài dưỡng lão, về phần Tần Minh Lệ, chị ta còn trẻ, tôi cảm thấy tự chị ta phấn đấu là tốt, dù sao cũng không thể dựa vào người khác cả một đời được, ý bác sao? Bác cả!”
Mí mắt Tần Quốc Phú nhảy một cái, nói thật, trước khi tới thành phố Trà Giang, ba trăm triệu đối với ông ta mà nói đã là một con số lớn rồi.
Thế nhưng mà sau khi tới đây xong, ông ta mới mới hiểu sâu sắc là tiền không đáng giá tiền.
Lúc trước ông ta thấy Tần Minh Xuân phát đạt, muốn theo Tần Minh Xuân xin ít tiền, chỉ tiếc là Tần Minh Xuân căn bản không nhìn quen tật xấu này của ông ta.
Nhưng hôm nay, Tần Minh Xuân chính miệng nói, muốn cho ông ta mười năm tỷ đồng, Tần Quốc Phú nghe thây Tần Minh Xuân nói vậy thì chắc chắn anh ta sẽ cho!
Mà Trương Quế Hoa nghe thấy lời Tần Minh Xuân nói, cũng không mắng chửi người nữa, vẻ mặt trong nháy mắt kích động không thôi, trực tiếp bắt lấy tay áo của Tần Quốc Phú, muốn bảo ông ta đồng ý đi, giống như chậm một giây là Tần Minh Xuân sẽ đổi ý vậy.
Chỉ bất là hai tháng này Tần Quốc Phú học được không ít thứ.
Ông ta nghe thấy những lời Tần Minh Xuân nói, mặc dù đỏ mắt số tiền này, nhưng cũng không có trực tiếp đồng ý, mà là nói: "Ba mươi tỷ, chúng ta sẽ đi! Cũng sẽ không quay lại nữa!”
Tần Minh Xuân nhíu mày: “Vậy cháu vẫn nên trực tiếp bỏ ra mười năm tỷ đồng, cho người ta xách các người về Nha Trang, hết ngày dài lại đêm thâu trông chừng, dù sao, có tiền có thể sai khiến quỷ thần, cháu nghĩ bác cả hiểu rõ đạo lý này!”
Vốn dĩ Tần Quốc Phú còn muốn cò kè mặc cả với Tần Minh Xuân, không ngờ rằng, Tần Minh Xuân vừa mới mở miệng là hoàn toàn phá hỏng ý định của ông ta.
Ông ta cắn rằng: "Được, bác cũng không tham lam, nế