**********
Chương 1023: Tướng ăn khó coi
Trước đó, Mặc Tu Nhân còn dự định, nếu như xét nghiệm thành công, anh sẽ nghĩ biện pháp thả Đỗ Nghĩa ra, còn cho nhà họ Đỗ một ít chỗ tốt.
Nhưng anh không ngờ là nhà họ Đỗ tướng ăn lại khó coi như thế.
Trương Văn Vương nói: “Tổng giám đốc Mặc, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?” Mặc Tu Nhân yếu ớt nói: “Đi tìm Đỗ Thanh Vy, tôi cũng không tin, ở thành phố Trà Giang này, dưới mí mắt của tôi có thể có một người biến mất trong không gian, nếu như tìm không thấy, cậu cũng không cần đi làm nữa!”
Triệu Văn Vương lập tức căng cứng: “Tổng giám đốc Mặc, chắc chắn sẽ tìm được, trước đó để khi để cho người Nhà họ Đỗ đi làm xét nghiệm, tôi đã sắp xếp tại mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, bây giờ tôi sẽ đi điều tả tình huống cụ thể.”
Chuyện này Triệu Văn Vương làm khiến Mặc Tu Nhân hết sức hãi lòng, Mặc Tu Nhân hừ một tiếng: “Sau khi tìm được Đỗ Thanh Vy thì trực tiếp giam lại, không được để lộ bất kỳ tin tức gì với nhà họ Đỗ, hơn nữa, tuyên bố trắng trợn là Nhà họ Tần tủy phù hợp, làm rõ ràng một chút, đợi đến thời điểm thích hợp thì nói......!đã tìm được tủy thích hợp, sau đó trực tiếp dẩy Đỗ Thanh Vy vào phòng phẫu thuật, không cần phải quan tâm đến nhà họ Đỗ.
Lúc đầu Mặc Tu Nhân cho bọn họ cơ hội, kết quả là bọn họ không biết tốt xấu, vậy Mặc Tu Nhân không khách khí nữa, chuyện đen ăn đen, từ trước đến nay anh rất là thành thạo!
Triệu Văn Vương biết, Mặc Tu Nhân không có khả năng tuỳ tiện thỏa hiệp với người nhà họ Đỗ, anh ta lập tức gật đầu: “Được, Tổng giám đốc Mặc, ta lập tức đi làm!” Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, đi thẳng đến bệnh viện.
Nghĩ đến lão già Đỗ Khang kia khiến vợ nhà anh khổ sở, đôi mắt anh trầm xuống.
Bạch Cẩm Sương vốn là đang mang thai, cảm xúc rất là mẫn cảm, lúc này đang là lúc mấu chốt, xảy ra chuyện như vầy, chắc chắn Bạch Cẩm Sương sẽ không chủ động nói với anh!
Chỉ là Mặc Tu Nhân không có khả năng bỏ mặc cho cô vợ trẻ của mình tiếp tục khổ sở.
Chẳng mấy chốc Mặc Tu Nhân đã đến bệnh viện, khi anh đến nơi, Tống Đình Nguyên đang ngồi nói chuyện với Đỗ Yến Oanh, ông ta nói cho Mặc Tu Nhân biết Bạch Cẩm Sương đang đi đến chỗ bác sĩ Phương.
Mặc Tu Nhân nói hai câu với bọn họ rồi đi tìm Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân vừa tới cửa phòng bác sĩ Phương thì nghe thấy Bạch Cẩm Sương đang hỏi bác sĩ Phương: “Ngoại trừ phẫu thuật cấy ghép tạo tế bào máu thì không có cách nào sao?”
Bác sĩ Phương có chút khó khăn: “Loại cấp tính này nếu chỉ dựa vào thuốc để chữa trị thì không thể khỏi hoàn toàn được, Thật ra......!Người có tủy phù hợp trong hia đình không phải là có rất nhiều, có thể thành công hay không là do vận may, cô có thể về làm công tác tư tưởng với người nhà!”
Trước đó, Đỗ Khang và Đỗ Thanh Vy chịu đi làm xét nghiệm là do Mặc Tu Nhân ra tay, mặc dù bọn họ không nguyện ý mà không có làm ra chuyện con thiêu thân gì, bác sĩ Phương đã cảm thấy, nếu đã tới làm xét nghiệm thì có thể sẽ đồng ý làm phẫu thuật.
Bạch Cẩm Sương nghe Bác sĩ Phương nói như vậy, rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút phức tạp: “Tôi đã biết, cảm ơn Bác sĩ Phương, tôi đi trước!”
Bạch Cẩm Sương nói xong thì đứng dậy đi ra bên ngoài.
Kết quả, cô vừa xoay người đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang đứng ở cửa phòng bác sĩ Phương.
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương sắc mặt: “Tại sao anh lại ở đây?” Không biết Mặc Tu Nhân đã nghe được bao nhiêu.
Mặc Tu Nhân yếu ớt nhìn xem cô: “Sau khi có kết quả xét nghiệm xong anh lập tức tới xem em.
Bạch Cẩm Sương mấp máy môi, gật đầu: “Ừm, đi thôi, chúng ta rời đi trước đi!”
Mặc Tu Nhân khẽ gật đầu, Bạch Cẩm Sương dẫn đầu rời đi, Mặc Tu Nhận đi theo cô, hai người một trước một sau, đi trên hành lang bệnh viện.
Tia sáng buổi chiều tia chiếu qua cửa sổ, Mặc Tu Nhân nhìn bộ dáng đơn bác của Bạch Cẩm Sương, trong lòng đau muốn chết.
Bạch Cẩm Sương đi chẳng có mục đích, cũng không có đi đến phòng bệnh của Đỗ Yến Oanh, Mặc Tu Nhân không biết cô muốn đi đâu, khi sắp đi đến cuối hành lang, anh đi lên trước, bắt lấy cánh tay Bạch Cẩm Sương: “Anh dẫm em lên tầng thượng hóng gió một chút.
Bạch Cẩm Sương cũng không có phản đối.
Hai người im lặng suốt một đường, tới tầng thượng, Mặc Tu Nhân quay người, mặt đối mặt nhìn Bạch Cẩm Sương: “Xảy ra chuyện gì? Có thể