Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 1026: Tất cả đều do cô ta mà ra
Lục Thành Ngôn tiếp tục nói: “Cô nói cái người tên Vân Yến đó thì tôi có thể giúp cô bắt lại được, Bạch Cẩm Sương thì...!miễn bàn đi!”
Căn cứ thí nghiệm của anh ta ở nước ngoài đã bị Mặc Tu Nhân phá hủy một lần rồi, trước mắt trong một khoảng thời gian ngắn anh ta không muốn đắc tội với Mặc Tu Nhân lần thứ hai nữa!
Sắc mặt Tần Minh Lệ thay đổi, nghĩ đến Sở Tuấn Thịnh rồi lại nhớ đến việc Vân Yến vậy mà lại là bạn gái của người đàn ông đẹp trai kia, lại nghĩ đến những việc mà bản thân phải trải qua ở hiện tại là là do Vân Yến ban tặng, cô ta liền hận vô cùng.
“Được rồi, Vân Yến thì được, Bạch Cẩm Sương thì quên đi!” Giọng điệu của Tần Minh Lệ ảm đạm nói.
“Nói bí mật của cô ra đi!” Khuôn mặt Lục Thành Ngôn vô cảm nhìn Tần Minh Lệ.
Tần Minh Lệ có được lời hứa rồi nên cũng không dám che giấu nữa: “Tần Vô Đoan chính là Tần Minh Xuân! Tần Minh Xuân, chắc là anh đã từng nghe nói đến rồi chứ, chính là đứa con nuôi mà bây giờ đang được nhà họ Tần nhận nuôi đấy!”
Nghe những lời này xong, sắc mặt Lục Thành Ngôn hơi thay đổi: “Cô chắc chứ?”
Tần Minh Lệ gật đầu khẳng định: “Tôi cực kỳ chắc chắn, hơn nữa những lời này là do tôi đã tận tai nghe Bạch Cẩm Sương nói đấy!”
Vẻ mặt của Lục Thành Ngôn trở nên nguy hiểm: “Nhưng...!hai người họ chênh lệch quá xa về tuổi tác, cô không cảm thấy không hợp với lẽ bình thường sao?”
Tần Minh Xuân thì Lục Thành Ngôn có biết đến, năm đó khi Mặc Tu Nhân phá hủy căn cứ của anh ta đã đến cùng với Tần Minh Xuân, anh ta cũng đã từng gặp Tần Minh Xuân ở Thành phố Trà Giang rồi.
Tần Minh Lệ nghiến răng: “Bất kể anh có tin hay không, cảm thấy có hợp với lẽ thường hay không, tôi cũng nói cho anh biết rằng những lời tôi nói là sự thật, Tần Minh Xuân...!chính là linh hồn của Tần Vô Đoạn sau khi chết xuyên không thành Tần Minh Xuân! Những lời này chắc chắn là sự thật, tôi là chị họ của Tần Minh Xuân, tôi biết rất rõ rằng sáu năm trước cậu ta gặp một vụ tai nạn và đã bị hôn mê, sau hơn năm năm thì chợt tỉnh lại, rốt cuộc là đã thay đổi nhiều như thế nào, đó căn bản không phải là một người, tôi đã nhìn thấy các người thực hiện thí nghiệm rồi, cá nhân tôi cho rằng, cuộc ly hôn của Tần Vô Đoan và gen trong cơ thể của Tần Minh Xuân đều rất đáng để anh nghiên cứu! Hơn nữa tôi chưa từng nói với bất cứ ai khác về chuyện này cả, chỉ có mình anh biết, anh là người duy nhất đấy!”
Con ngươi của Lục Thành Ngôn hơi co lại, trong đáy mắt hiện lên sự điên cuồng và quyết liệt không thể tả rõ: “Nếu như những gì cô nói là sự thật, vậy thì...!cô đã là người có công lớn đối với phòng thí nghiệm chúng tôi rồi!”
Nhìn thấy một người đẹp trai nho nhã đột nhiên trở nên điên cuồng, Tần Minh Lệ vẫn có chút sợ hãi: "Chỉ cần anh giao Vân Yến cho tôi, thì tôi đã không tốn công vô ích khi nói cho anh biết những tin tức này rồi, bên cạnh đó....!tôi vẫn muốn ở lại chỗ anh, anh không cần phải sợ tôi đi ra ngoài, cho dù anh muốn tôi đi, tôi cũng không dám đi đâu hết, hiện tại Mặc Tu Nhân và Tần Minh Xuân nhất định là đang ùn ùn kéo đến tìm tôi! Tôi đi ra ngoài sẽ chết chắc mà thôi!”
Lục Thành Ngôn vô cùng hài lòng đối với những lời này, đương nhiên là anh ta cũng không muốn Tần Minh Lệ bỏ đi, nếu như thế thì tin tức này có khả năng là sẽ bị người khác biết được mất.
Còn về phần giết Tần Minh Lệ...!bởi vì cô ta là chị họ của Tần Minh Xuân, Lục Thành Ngôn cũng không muốn ra tay nữa.
Lục Thành Ngôn là một người thông minh, nếu gen của Tần Minh Xuân thực sự đặc biệt, vậy thì cái cô Tần Minh Lệ này...!chưa chắn không phải là đối tượng tốt để nghiên cứu!
Tần Minh Lệ dùng hết mọi cách để dẫn dắt câu chuyện về phía Tần Minh Xuân và Tần Vô Đoan, nhưng cô ta dù thế nào cũng không thể ngờ rằng trong phút chốc Lục Thành Ngôn đã liên tưởng đến di truyền học, cứ thế rồi coi cô ta thành đối tượng nghiên cứu đang chờ quyết định!
Thật đáng tiếc trước mắt cô ta vẫn chưa nhìn thấy rõ những điều này! Lục Thành Ngôn mỉm cười, biểu cảm trên gương mặt có chút méo mó, khiến người ta phải mơ hồ sởn gai óc.
Anh ta nói: “Cô cũng tự biết mình đấy chứ, nếu như cô đã cho tôi một món quà lớn như vậy, tôi cũng sẽ không keo kiệt đến mức không cho cô lánh nạn ở đây, cô nói cho tôi biết địa chỉ của Tần Minh Xuân đi, còn những chuyện khác cô không cần phải bận tâm nữa, còn cái người tên Vân Yến mà cô nói, tôi sẽ mang đến cho cô!”
Sau khi Tần Minh Lệ nghe thấy Lục Thành Ngôn nói như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói cho Lục Thành Ngôn biết địa chỉ hiện tại của Tần Minh
Xuân.
Vào buổi tối, Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương về nhà tương đối muộn.
Lúc bọn họ trở về nhà, Tần Minh Huyền đang ngồi trên