Nữ thần Bi-a Sở Tuấn Thịnh không sao nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương lại có thể làm cho người khác kinh ngạc như thế, kết thúc trò chơi chỉ bằng một cú đánh.
Ánh mắt của anh ta chăm chú nhìn vào Bạch Cẩm Sương, đáy mắt lóe lên cảm giác vừa khiếp sợ vừa tán thưởng.
Anh ta đột nhiên phát hiện, khi một người thực sự tỏa sáng, sẽ khiến ánh mắt của bạn không thể tự chủ mà nhìn theo cô ấy.
Bạch Cẩm Sương đã xử lý hết những quả bóng màu, trên bàn chỉ còn lại bóng màu của Sở Tuấn Thịnh, còn lại quả bóng đen duy nhất.
Chỉ cần Bạch Cẩm Sương dùng bóng trắng, đánh nốt quả bóng màu đen vào trong lỗ, là có thể thắng trận đấu này.
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Sở Tuấn Thịnh, đáy mắt hiện lên tia khiêu khích, nhìn thấy tâm tư của Sở Tuấn Thịnh như đang kinh ngạc.
Anh ta không cần nghĩ, cũng đã đoán được Bạch Cẩm Sương sẽ đánh trúng bóng đen vào lỗ.
Mặt Bạch Cẩm Sương đầy căng thẳng, cầm gậy lên, quả quyết đánh quả bóng đen vào thẳng lỗ.
Bên trong phòng chơi bi-a đã không còn ai nói chuyện, mọi người đều trở nên khiếp sợ, căn bản không nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương lại lợi hại như vậy! Cô không cho Sở Tuấn Thịnh cơ hội để chơi tiếp, trực tiếp dùng một gậy đánh thẳng vào quả bóng màu, kết thúc trò chơi, thắng được trận đấu này.
Cô thần thái dựa cây gậy vào bên cạnh, ngước mắt lên nhìn vê phía Sở Tuấn Thịnh: "Anh Sở, cuộc thi đã kết thúc, những lời anh nói trước đây, còn tính không?”
Sở Tuấn Thịnh dùng ánh mắt phức tạp nhìn vào cô, chậm rãi nở nụ cười.
Nụ cười kia, có ngạc nhiên, có tán thưởng, còn có mấy phần si mê.
Anh ta mở miệng cười: “Chắc chắn rồi, chuyện lúc trước, xóa bỏ, nhưng mà, em gái Bạch, bây giờ