Mặc Tổ Nhiên nghe xong lời nói này của Mặc Tu Nhân, lại nhìn thấy dáng vẻ anh nhằm mắt lại, không muốn nhìn thấy mình, dường như lúc này bà mới muộn màng nhận ra, gần đây Bạch Cẩm Sương chịu sự kích thích không hề nhỏ, hơn nữa, trong bụng của cô còn có một cặp song sinh nữa.
Vả lại, bây giờ còn chưa tìm được Tần Minh Xuân thì bà đã bắt đầu gây rối, bản thân bà cũng bắt đầu hối hận rồi!
Bạch Cẩm Sương đứng ở bên cạnh, nhìn khí thế căm phẫn của Mặc Tố Nhiên, từ từ nguôi ngoai, còn Mặc Tu Nhân lại hoàn toàn bị chọc cho bực tức.
Trong lòng cô áy náy không thôi, cô bước lên phía trước một bước, vươn tay kéo lấy tay áo của Mặc Tu Nhân: “Anh đừng tức giận nữa, mẹ cũng không cố ý mà, mẹ nhìn thấy tin tức như thế này, tức giận cũng là lẽ đương nhiên, chuyện này đúng thật là lỗi của em, chỉ là, đối phương có thể gửi tin nhắn như thế cho mẹ, không phải Tần Minh Lệ thì cũng là người hợp tác với Tần Minh Lệ, bây giờ chúng ta có thể dựa vào tin nhắn này, định vị được điện thoại của đối phương, nói không chừng, còn có thể tìm được một manh mối!”
Thực ra, lúc nãy Mặc Tu Nhân nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ đến cái này.
Bây giờ nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói như vậy, anh mở mắt ra: “Anh biết, bây giờ anh liền sai người đi điều tra!” Mặc Tu Nhân nói xong, thì đi gọi điện thoại.
Bạch Cẩm Sương nghiêm túc nhìn Mặc Tố Nhiên, kh lưng cúi đầu chân thành nói: “Mẹ, con xin lỗi, con biết bây giờ con nói những lời này quá cứng nhắc rồi, con sẽ không trốn tránh trách nhiệm, mẹ nói đúng, quả thực là con đã hại Minh Xuân, là con có lỗi với anh ấy, nhưng mà trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là tìm được anh ấy trước, con cũng là người đã có con cái, con hoàn toàn hiểu được tâm trạng lo âu và căm phẫn của mẹ, là con không tốt, nhưng mà, mẹ khoan hãy tức giận, sau khi chúng ta tìm được Minh Xuân rồi, mẹ phạt con như thế nào, con đều chịu hết, được không ạ? Lời nói của Tu Nhân mẹ cũng đừng để trong lòng, anh ấy cũng lo lắng cho Minh Xuân, bây giờ vẫn chưa tìm được manh mối gì, trong lòng anh ấy rất buồn phiền, mẹ đừng để bụng, được không ạ?”
Mặc Tổ Nhiên nghe Bạch Cẩm Sương nói xong, trong lòng càng khó chịu hơn nữa.
Vốn dĩ lúc bà đọc được tin nhắn, trong lòng tràn đầy lửa giận, chỉ muốn tìm Bạch Cẩm Sương trút giận, bà có một loại trực giác rằng cái tin nhắn đó đều là sự thật.
Nhưng trước mắt, Mặc Tu Nhân phân tích lợi và hại cho bà, điều này cũng chẳng có gì, quan trọng là.....!Bạch Cẩm Sương chủ động nhận lỗi chịu phạt, chẳng qua là, bọn họ đều là người có quan niệm toàn cuộc, chỉ muốn giải quyết chuyện quan trọng nhất trước, đó chính là tìm Tần Minh Xuân.
Sau khi Bạch Cẩm Sương nghe xong những lời trách mắng căm phẫn của bà, điều đầu tiên nghĩ đến đó chính là vỗ về động viên bà và Mặc Tu Nhân, hơn nữa, còn chủ động dùng tin nhắn này để định vị điện thoại của đối phương.
Thế nhưng, ngay cả chuyện đơn giản thế này mà bà cũng không nghĩ đến, làm uổng phí nhiều thời gian như vậy.
Đều do bà không biết suy nghĩ, là lỗi của bà, Mặc Tu
Nhân nói đúng, bà đúng thực là bị chồng nuông chiều đến không còn đầu óc nữa rồi!
Hơn nữa, bây giờ Bạch Cẩm Sương còn đang mang thai, đứa bé trong bụng của nó là con cháu của nhà họ Tần đó, tại sao vừa nãy bà không kiểm soát được tâm trạng, chỉ muốn kích động nó trách mắng nó vậy!
Mặc Tố Nhiên buồn bã nhắm mắt lại, giọng nói hơi mệt mỏi: “Con đừng nói nữa, không phải lỗi của con và Tu Nhân, là bản thân mẹ quá xúc động rồi, các con nói đúng, trước tiên phải tìm Minh Xuân đã!”
Nghe Mặc Tố Nhiên nói như thế, cuối cùng Bạch Cẩm
Sương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù xem ra Mặc Tố Nhiên rất buồn bã, nhưng mà dù thế nào thì bà ấy cũng hiểu ra được chuyện quan trọng trước mắt là gì.
Cùng lúc này, trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất của khu nhà máy bỏ hoang ở phía tây ngoại ô thành phố.
Trong căn phòng sáng rực ánh đèn, Lục Thành Ngôn tàn nhẫn tát một cái lên mặt của Tần Minh Lệ: “Đồ ngu ngốc, thật sự không biết tự lượng sức mình, tôi hợp tác với cô, cô còn coi mình là một người có máu mặt, cô cũng không xem lại bản thân mình xem, dám làm bậy dưới mí mắt của tôi, là ai dạy cô tùy hứng làm xằng như thế hả, cô tưởng đây là nhà cô à!” Tần Minh Lệ che mặt lại, khó tin mà trừng mắt với Lục Thành Ngôn: “Anh dám đánh tôi ư?”
Sắc mặt của Lục Thành Ngôn lạnh lùng nhìn cô