Anh quá keo kiệt! Mặc Tu Nhân nhìn theo ánh mắt của Cảnh Hạo Đông, thoáng thấy Bạch Cẩm Sương đang đứng giữa mọi người.
Cảnh Hạo Đông nhìn Mặc Tu Nhân giễu cợt: "Bạch Cẩm Sương đoạt giải, nhưng người mời khách lại là Lâm Thanh Tuấn.
Tu Nhân, anh làm chồng thế này không được đâu, tốt xấu gì cũng là người cùng một cái sổ hộ khẩu!" Cảnh Hạo Đông này chắc đã quên mất cơn giận ban nãy của Mặc Tu Nhân nên lời nói ra khỏi miệng vẫn cứ đầy đùa giỡn như vậy.
Sắc mặt Mặc Tu Nhân hơi tối: Cậu nên câm miệng đi!" Cảnh Hạo Đông cong môi: "Sao? Còn không cho tôi nói thật à?”
Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái: "Cảnh Hạo Đông, hôm nay cậu muốn ăn đòn phải không?" Cảnh Hạo Đông lập tức đưa tay lên, ra vẻ đầu hàng: "Không phải, tôi chỉ hóng hớt chút thôi mà.
Với cả, hai người kết hôn xong, cậu đã tặng cô ấy cái gì? Trang sức hay nhà cửa?" Mặc Tu Nhân không ngờ Cảnh Hạo Đông lại hỏi điều này, anh không khỏi cau mày: "Tại sao phải đưa cho cô ấy những cái đó?" Cảnh Hạo Đông trợn mắt: "Người ta gả cho cậu, cậu không cho người ta gì hết à?" Mặc Tu Nhân nhíu mày thật chặt: "Cô ấy là người cầu hôn tôi trước!" Cảnh Hạo Đông nhướng mày: "Thì sao?" Anh ta nhìn chăm chằm Mặc Tu Nhân một lúc, rồi đột nhiên tiến lại gần anh: "Tôi bảo này Mặc Tu Nhân, nhìn phản ứng của cậu, đừng nói cái gì cậu cũng chưa cho cô ấy đấy nhé? cậu keo kiệt tới vậy cơ à? Người ta dù gì cũng là kẻ cứu vớt lòng tự trọng cho cậu sau mấy lần bị kẻ khác cho leo cây, tôi đề nghị cậu nên biết điều một chút đi! Đừng để