**********
Chương 1066: Hoàn toàn từ bỏ
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Vân Yến im lặng chảy nước mắt, chỉ khóc chứ không nói gì hết.
Cô đột nhiên hiểu rõ có ít người vẫn luôn đang đau khổ tìm một người khác thế nhưng đến khi thực sự tìm được lại không thể nói rõ được cảm giác là gì chỉ bằng một câu nói.
Cô mấp máy môi: “Cho nên bởi vì những điều này mà anh muốn hoàn toàn từ bỏ cô ấy sao?"
Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh đang cố gắng kiềm chế ngấm ngầm chịu đựng: “Như vậy sẽ tốt cho cô ấy!”
Bạch Cẩm Sương bị thái độ ngu đần này của Sở Tuấn Thịnh làm cho tức giận cười nói: “Nhưng mà chưa chắc cô ấy đã muốn hơn nữa Sở Tuấn Thịnh anh có từng nghĩ bây giờ anh từ bỏ cô ấy thì tới một ngày có thể anh sẽ một lần nữa đứng dậy đi đến trước mặt cô ấy, cô ấy cũng sẽ không lựa chọn anh nữa thậm chí sau khi cô ấy hoàn toàn thất vọng có thể sẽ lựa chọn người khác!”
Sở Tuấn Thịnh nghe nói như thế dường như khế thờ dài, giọng nói có loại cảm giác nói không nên lời: “Tôi nói rồi đây là tự do của cô ấy, đây là sự dịu dàng cuối cùng...Tôi có thể cho cô ấy!”.
Bạch Cẩm Sương nhằm mắt lại không đành lòng nhìn Vân Yến đang cố gắng che miệng sợ hãi tiếng khóc của mình sẽ kinh động đến người ở đầu dây bên kia điện thoại.
Cô ấy nghe được Sở Tuấn Thịnh nói: “Nếu như tôi thực sự đứng dậy mà cô ấy vẫn chưa lựa chọn người bên ngoài vậy thì tôi sẽ không cho cô ấy bất cứ cơ hội nào để lựa chọn người khác, tôi sẽ giữ chặt cô ấy và buộc ở bên cạnh tôi cả đời! Nếu như cô ấy chọn người khác vậy thì tôi sẽ hoàn toàn...Để cho cô ấy tự do!”
Bạch Cẩm Sương đau lòng nhìn Vân Yến hỏi Sở Tuấn Thịnh: “Được rồi tôi đã hiểu rõ thái độ của anh, anh có thể nói cho tôi biết tình hình của anh lúc này không? Vân Yến cô ấy...Rất lo lắng cho anh!”
Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh trầm thấp: “Tôi rất tốt nên bảo cô ấy đừng lo lắng cho tôi, nhiều nhất thì tôi sẽ trở nên tàn phế, tôi sẽ tiếp nhận trị liệu nếu như kỹ thuật có thể thì tôi sẽ cố gắng hết sức để mình đứng dậy, dù sao cũng không chết được!”
Bạch Cẩm Sương cũng không biết phải tiếp nhận những lời của tiếp Sở Tuấn Thịnh như thế nào chỉ nghe thấy Sở Tuấn Thịnh nói tiếp: “Cẩm Sương vẫn là câu nói sẽ cố gắng hết sức kia...Hãy chăm sóc cho Vân Yến trong khả năng của cô, cô ấy rất ngu ngốc nên tôi sợ cô ấy không thể chăm sóc tốt cho bản thân!”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy anh ta nói như vậy cũng không biết phải nói gì.
Một lúc sau cô mới đành chịu thở dài: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức chăm sóc cô ấy!” “Cảm ơn...Đừng liên lạc với tôi nữa!” Sở Tuấn Thịnh nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe âm thanh tút tút ở trong điện thoại Vân Yến cũng không nhịn được nữa trực tiếp khóc thành tiếng.
Bạch Cẩm Sương đau lòng đưa tay ôm cô ấy khế an ủi: “Đừng khóc, Vẫn Yến khóc nhiều không tốt cho sức khỏe!”
Vân Yến đưa tay ôm chặt ngực, giọng nói vô cùng khổ sở: “Cẩm Sương tim tớ đau quá!”
Bạch Cẩm Sương đành chịu thở dài, không biết nên khuyên Vân Yến như thế nào mới tốt.
Cô nên trách Sở Tuấn Thịnh sao? Thực ra cũng không nên dù sao chân của Sở Tuấn Thịnh cũng bị thương nghiêm trọng rõ ràng không thể đứng lên nổi, bản thân anh ta cũng không thể tiếp nhận để bạn bè gặp mình huống chi là Vân Yến người mà anh ta quan tâm nhất, thích nhất chứ!
Người không thực sự gặp phải loại chuyện này thì từ đầu đến cuối không thể nào hiểu được tâm trạng lúc này của Sở Tuấn Thịnh.
Bạch Cẩm Sương không thể nào cảm động lây cho nên cô cũng không có tư cách đánh giá cách làm của Sở Tuấn Thịnh, chỉ có điều nhìn thấy Vân Yến vô cùng khổ sở thì cô lại thực sự rất đau lòng.
Thế nhưng cho dù đau lòng thì cô vẫn phải làm cho Vân Yến nhận rõ ràng hiện thực, luôn không có khả năng bởi vì chia tay, mà không sống được.
Nghĩ tới đây Bạch Cẩm Sương đành chịu mở miệng: “Vân Yến cậu hẳn là đã hiểu Sở Tuấn Thịnh anh ta...Quyết tâm không chịu gặp lại cậu!” Vân Yến nghe nói như thế thì cơ thể ở trong lòng Bạch Cẩm Sương khế run, cô ấy cười nói: “Tớ biết!”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy câu tớ biết này của cô ấy thì càng không biết phải nói tiếp như thế nào.
Cô nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Vân Yến, giọng nói cứng ngắc không có sức: “Vân Yến đừng bởi vì chuyện này...Nghĩ quẩn!”
Vân Yến siết chặt tay giống như là dùng hết sức lực ở trên người chậm rãi nói: “Cẩm Sương cậu yên tâm, tớ biết bản thân yếu đuối nhưng mà tớ còn không đến mức chết vì một người đàn ông!”
Cô ấy cảm thấy áy nảy tự trách, đau lòng Sở Tuấn Thịnh bị thương vì mình.
Thế nhưng cô ấy cũng trách Sở Tuấn Thịnh, trách anh ta không hỏi bản thân thậm