Sở Hạnh Từ phản ứng cực nhanh, trực tiếp nghiêng người né tránh.
Vu Ngọc Lan lập tức bổ nhào ngã xuống đất, cổ tay chống ở trên mặt đất, mũi dao nhắm ngay trực tiếp vào chính bà ta, bà ta hoàn toàn không có phản ứng kịp được, cơ thể trực tiếp ngã xuống đất, con dao trái cây trong tay trực tiếp đâm vào bụng của bà ta.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ.
Thẩm Đinh Nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm vào người ngã xuống đất, đang không ngừng chảy máu ra từ từ ngất đi ở trên sân khấu kia.
Trong nháy mắt cô ấy phát ra tiếng hét vỡ vụn: "Mẹ!"
Sở Hạnh Từ nhìn thấy cô ấy nhào về phía Vu Ngọc Lan, gần như là theo bản năng lùi về phía sau từng bước, rõ ràng là vị trí mà giờ phút này anh ta đang đứng sẽ không cản trở Thẩm Đinh Nhiên, nhưng mà anh ta chính là không thể khống chế được mà lùi về phía sau.
Giờ phút này anh ta đột nhiên ý thức được rõ ràng là tất cả mọi chuyện sẽ thật sự không bao giờ quay trở lại được nữa, giống như là có cái gì không thể nắm giữ lại được, đang dần cách mình rất xa.
Nếu như nói việc nhà họ Thẩm phá sản có thể khiến cho Thẩm Diệp Bách tức giận tới mức lên cơn đau tim, thì việc mà hai người Hứa Chấn Long và Vu Ngọc Hân phản bội chính là cọng rơm cuối cùng đè ngã Vu Ngọc Lan.
Thẩm Đinh Nhiên mặc váy cưới trắng tinh, ôm Vu Ngọc Lan vào trong ngực, đôi tay run rẩy phủ lên trên vết thương ở bụng của bà ta, muốn giúp mẹ mình cầm máu, nhưng lại không biết nên làm như thế nào mới phải.
Sở Hạnh Từ giống như là một người mất hồn mất vía vậy, kinh ngạc nhìn Thẩm Đinh Nhiên đang vô cùng luống cuống và tuyệt vọng kia, vẻ mặt có chút hoảng sợ, không biết nên làm cái gì mới phải.
Rõ ràng là đã báo thù được rồi, nhưng mà...!Anh ta lại không có một chút cảm giác vui vẻ nào khi báo thù được cả.
Đúng thật là anh ta đã nghĩ mọi cách để khiến cho Thẩm Diệp Bách tức giận, dù sao thì chỉ có làm cho nhà họ Thẩm phá sản mới có thể cơ bản tháo gỡ được vết thương trong lòng, cái chết của bố mẹ đã để cho anh ta canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng làm cho anh ta quên đi được.
Nhưng mà anh ta lại không có nghĩ tới việc muốn lấy mạng của hai vợ chồng Thẩm Diệp Bách, nhìn thấy Thẩm Đinh Nhiên ôm Vu Ngọc Lan, nước mắt giống như là trận châu không ngừng chảy xuống, Sở Hạnh Từ cảm giác trái tim giống như là bị một tảng đá lớn đè ép vậy, vô cùng nặng nề.
Bởi vì vở kịch lớn báo thù vừa diễn ra này của Sở Hạnh Từ đã khiến tình cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nhưng mà rất nhanh xe cứu thương đã tới rồi, mặc dù nói là kết quả của hai vợ chồng nhà họ Thẩm rất thảm thiết, nhưng lại không có ai báo cảnh sát, dù sao thì có nhiều người nhìn thấy như vậy, vợ chồng nhà họ Thẩm đã làm chuyện tới mức này, mặc dù Sở Hạnh Từ có dùng một chút thủ đoạn, nhưng mà Sở Hạnh Từ cũng không có làm chuyện gì phạm pháp cả.
Thẩm Diệp Bách thấy bản thân tức giận tới mức hộc máu, mà Vu Ngọc Lan lại vì muốn làm Sở Hạnh Từ bị thương, kết quả lại không cẩn thận để con dao đâm vào bụng mình, tất cả mọi chuyện trời xui đất khiến đều dẫn tới kết cục như bây giờ, người ngoài cũng không tiện nói gì.
Thẩm Đinh Nhiên đi theo xe cứu thương đi tới bệnh viện.
Thẩm Đinh Nhiên vừa lên xe cứu thương, Sở Hạnh Từ trợn tròn mắt nhìn cô ấy, bước nhanh theo sau, nhín dáng vẻ thì như là có ý định cùng đi đến bệnh viện.
Bạch Cẩm Sương nhìn thảm kịch vừa xảy kia, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô giơ tay lên đẩy Mặc Tu Nhân một cái: "Anh đừng để cho anh ta đi tới bệnh viện, chắc chắn là bây giờ Thẩm Đinh Nhiên sẽ không muốn nhìn thấy anh ta!"
Mặc dù Bạch Cẩm Sương hiểu là do hai vợ chồng Thẩm Diệp Bách có lỗi với Sở Hạnh Từ, nhưng mà bây giờ ầm ĩ thành như vậy, Thẩm Đinh Nhiên chắc chắn là sẽ không muốn nhìn thấy anh ta.
Mặc Tu Nhân nhíu mày một cái: "Chúng ta...!Tốt nhất là không nên nhúng tay vào!"
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ thở dài: "Thẩm Đinh Nhiên đã đủ đáng thương rồi, chúng ta...!Vẫn là nên cố gắng khuyên nhủ Sở Hạnh Từ, để cho anh ta đừng nổi điên nữa!"
Mặc Tu Nhân im lặng chớp mắt một cái, gật đầu một cái, bước nhanh đi lên phía trước, cản Sở Hạnh Từ lại.
Ánh mắt Sở Hạnh Từ vẫn còn gắt gao nhìn chằm chằm xe cứu thương đã đi xa, cảm giác được mình bị người khác cản lại, anh ta mờ mịt nhìn Mặc Tu Nhân: "Anh làm gì vậy?"
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân có chút bất đắc dĩ: "Anh...!Vẫn là đừng có đi theo, bây giờ có thể là Thẩm Đinh Nhiên sẽ không muốn nhìn thấy anh đâu!"
Sở Hạnh Từ nghe nói như thế thì vẻ mặt giống như là sắp khóc: "Lời này của anh là có ý gì, hay là ý của em ấy?"
Mặc Tu Nhân có chút im lặng: "Mới vừa rồi tôi cũng không có nói một câu nào cùng với Thẩm Đinh Nhiên, làm sao có thể biết được đây là ý của cô ấy được, là do Cẩm Sương đau lòng cho Thẩm Đinh Nhiên, cho nên mới để cho tôi đi khuyên anh một chút!"
Nghe Mặc Tu Nhân nói như vậy, Sở Hạnh Từ đột nhiên che ngực lại: "Mặc Tu