Không bị khống chế Bạch Cẩm Sương đang nắm lấy cánh tay của anh, thân thể hơi cứng đờ, cô rõ ràng là muốn, nhưng vẫn muốn lưu lại một chút tôn nghiêm cho mình.
Cô nhớ Mặc Tu Nhân hình như đã từng nói cô từng tơ tưởng đến anh.
Cô dường như đã tỉnh lại hai lần, nhưng cho dù khó chịu đến phát điên cô vẫn không nằm tay của Mặc Tu Nhân.
Cô vẫn luôn vô thức lẩm bẩm: "Không cần" Mặc Tu Nhân nhìn thấy được hành động của cô thì có một nét thất vọng hiện lên trong mắt anh.
Hóa ra là cô không muốn làm chuyện ấy với anh.
Anh nắm chặt vô lăng nói: "Được, không cân”
Bạch Cẩm Sương bướng bỉnh túm lấy lưng ghế lái phụ, còn suýt chút nữa làm xước ghế.
Dù bản thân đã chống cự nhưng cô vẫn lao về phía Mặc Tu Nhân.
Tuy nhiên, hơi thở và nhiệt độ của cô đã tác động đến Mặc Tu Nhân, người của Mặc Tu Nhân ngày càng nóng lên.
Anh đột nhiên đạp mạnh chân phanh, sau đó anh tự hỏi chính mình, rõ ràng là hai người họ đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi tại sao anh vẫn phải chịu đựng như vậy.
Cô đã là vợ anh rồi, anh giúp cô là điều đương nhiên, tại sao anh lại phải giương mắt nhìn cô chật vật vì thuốc như thế này.
Mặc Tu Nhân cởi dây an toàn, sau đó quay lại nhìn thân thể quän quại khó chịu của cô, giọng nói của anh ta lúc này nhẹ nhàng kinh khủng: "Bạch Cẩm Sương, tôi sẽ giúp em, được không?" Điều này hoàn toàn khác với thái độ ban đầu của anh.
Mặc dù Bạch Cẩm Sương khó chịu kêu lên, nhưng cô vẫn ngoan cố lắc đầu.
Cô đỏ mặt, trông cô mỏng manh và tuyệt đẹp dưới ánh đèn neon sáng rực bên ngoài cửa xe.
Mặc Tu Nhân đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô.
Bạch Cẩm Sương dường như vẫn có thể chịu đựng