Tự vả vào miệng mình Bạch Cẩm Sương không còn gì để nói đứng trước mặt Bạch Cao Minh: “Hoàng Thụy cùng hầu tòa với Bạch Linh Lan, cũng là bên vạch trần chuyện cô ta ăn cắp bản thiết kế, bây giờ lại tuyển cô ta vào làm trong công ty, bố cho rằng não người ta có vấn đề hay là thích tự vải”
Bạch Cao Minh định mở lời nói tiếp nhưng đúng lúc đó cửa phòng làm việc bị đẩy mở.
“Bố, bố không cân cầu xin cô ta làm gì, nhìn thấy con sống tốt cô ta sẽ ngứa mắt, tự cho rằng bản thân mình hiện tại có Mặc Tu Nhân chõng lưng nên mới có thể đạp chúng ta dưới chân như thể, cô ta cũng đâu nghĩ rằng, nếu như Mặc Tu Nhân để ý đến bản thân cô ta sao có thể để cô ta đến em gái mình cũng không thèm quan tâm như thế chứ!”
Bạch Cẩm Sương lạnh nhạt nhìn về phía cô ta: “Các người diễn con hát mẹ khen hay đấy à, nhưng chiêu này đối với tôi không có tác dụng gì đâu! Mặc Tu Nhân có để ý đến tôi hay không chẳng liên quan gì đến các người!”
Bạch Cẩm Sương nói xong rồi lập tức dời đi.
Bạch Linh Lan thô bạo giữ vai Bạch Cẩm Sương lại: “Bạch Cẩm Sương cô thật sự không giúp tôi sao?”
Bạch Cẩm Sương nhếch mày: “Cô đang cầu xin tôi đấy à?”
Mặt của Bạch Linh Lan có vẻ không được tự nhiên cho lắm, nhưng ngữ khí nói của cô ta cũng đã mêm mỏng đi phân nào: “Đúng, em câu xin chị đấy, chị có thể giúp em vào làm ở Hoàng Thụy có được không?”
Thật ra, một trong những điều kiện để Cận Thần Huy đồng ý lấy cô chính là cô phải được nhận vào làm tại Hoàng Thụy.
Bạch Cẩm Sương cười chế giễu: “Mặt của cô cũng dày thật đấy!”
Sắc mặt của Bạch Linh Lan trong giây