Sở Tuấn Thịnh có chút ngạc nhiên, cười khẽ một tiếng: "Cô Bạch à, sao ngay cả chiếc đũa cũng cầm không tốt thết” Sở Tuấn Thịnh cầm một đôi đũa dự phòng khác đưa cho Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương có chút sợ hãi không dám nhận đũa.
Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương có chút không ổn, liền mở miệng nói: "Anh ta về thì cứ về, có liên quan gì đến chúng tôi!"
Lâm Thanh Tuấn nhìn Lâm Kim Thư: "Anh nhớ trước kia lúc còn học đại học, em có nói với anh về anh ta mài”
Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương cầm đôi đũa từ tay Sở Tuấn Thịnh, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, cô nói với Lâm Thanh Tuấn: "Không phải hồi đại học anh ta rất nổi tiếng sao, lúc đó em chỉ là ngưỡng mộ và hiếu kỳ thôi, còn giờ đừng nhắc đến anh ta nữa, loại người này cách xa chúng ta quá” L
âm Kim Thư trước giờ luôn lãnh đạm, ít nói, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Tuấn thấy cô kích động như vậy! Anh ta nhịn không được liền cười khẽ: "Lâm Kim Thư, không phải là em thích Tần Võ Đoan đấy chứ, anh chỉ nhất thời buột miệng nói thôi, sao em lại kích động như vậy?” Lâm Kim Thư trước là lo lắng cho Bạch Cẩm Sương, sau là muốn kết thúc chủ đề về Tân Vô Đoan.
Bây giờ, nghe Lâm Thanh Tuấn nói như vậy, liền kích động thốt lên: "Em sao có thể thích anh ta được!” Giọng nói của cô có một chút tức giận và uất ức.
Lâm Thanh Tuấn cau mày, giọng nói có chút bất lực: "Không thích thì không thích, sao em còn tức giận làm gì!” Lâm Kim Thư nhìn Lâm Thanh Tuấn, đôi mắt có chút đỏ lên, Lâm Thanh Tuấn không biết cô thích mình, nên mới nói như vậy.
Cô cắn môi: "Tân Vô Đoan là người thừa kế nhà họ Tần, sớm đã có vị hôn thê rồi, em ghét nhất là thứ tình cảm không rõ ràng, loại người như anh ta em đã không còn muốn nghĩ đến nữa!” Mặc Tu Nhân nghe nói như thể, nhướng mày nhìn liếc qua Lâm Kim Thư, hơi cau mày nhưng cũng chưa nói gì.
Lâm Thanh Tuấn cho rằng Lâm Kim Thư ghét người thứ ba, nên trong lòng có chút kích động.
Anh ta vội vàng giải thích: "Xin lỗi, lúc nãy anh nói thật sự không ngờ tới chuyện này, em đừng tức giận!” Lâm Kim Thư nghe anh ta nói như vậy, tất cả cảm xúc trong lòng đột nhiên tan biến, giọng nói mềm dẻo: "Em có gì mà phải tức giận!” Cô chỉ sợ Bạch Cẩm Sương sẽ tức giận và khó chịu, chắc chắn Bạch Cẩm Sương đã bị kích động! Nếu không, sao vừa rồi cô ấy có thế không cầm được đôi đũa.
Trong lòng Lâm Kim Thư có chút oán trách, Bạch Cẩm Sương sớm đã quên Tân Vô Đoan rồi, thế mà tại sao anh ta còn hết lần này đến lần khác vẽ nước! Bạch Cẩm Sương từ đầu đến cuối không nói một lời nào, cứ cúi đầu ăn cơm.
Sở Tuấn Thịnh lúc đầu còn nói nói, nhưng sau khi thấy không ai nói chuyện nữa, anh ta cũng im luôn.
Có một sự im lặng khác thường trong bữa cơm.
Giữa chừng, Sở Thanh Tuấn trả lời điện thoại rồi rời đi trước.
Trở lại công ty, cuối cùng chỉ còn lại hai người Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương, Lâm Kim Thư vô cùng lo lắng: "Cẩm Sương, cậu không sao chứ!" Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Tớ thì có thể có chuyện gì được!" Lâm Kim Thư vẻ mặt lo lắng: "Cậu đừng lừa tớ, tớ là người hiểu rõ cậu nhất, vừa rồi ngay cả đôi đũa cậu còn làm rớt mà!” Bạch Cẩm Sương nhếch nhếch môi: "Lúc ấy tớ...!Chỉ là giật mình mà thôi!” Lâm Kim Thư mím môi: "Chỉ là nói sẽ trở về thôi, chứ đã về đâu, trước tiên cậu cứ bình tĩnh!” Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Lâm Kim Thư: "Cậu nghĩ tớ sẽ không ổn ư?”
Lâm Kim Thư trợn tròn mắt: "Tớ...!Tớ chỉ hi vọng cậu không bị anh ta làm ảnh hưởng!” Bạch Cẩm Sương cúi đầu nhìn bản thảo thiết kế: "Cậu trở lại làm việc đi, yên tâm, hai năm trước tớ có thể đối phó được, thì hai năm sau cũng có thể!” Vẻ mặt Lâm Kim Thư vẫn có chút lo lắng: "Vậy được rồi, nếu có chuyện gì, cậu