Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương cứng đờ: "Tôi chỉ cảm thấy không cần làm phiền tổng giám đốc Mặc, đi làm - chút chuyện nhỏ này, tự tôi có thể giải quyết”
Mặc Tu Nhân nhìn cô, sắc mặt không ngừng thay đổi, đi lên phía trước một bước, hơi thở phun vào mặt của cô: "Bạch Cẩm Sương, em cảm thấy tôi có thể ăn em sao?” Bạch Cẩm Sương căng thẳng một cách khó hiểu, cô không dấu vết hơi nghiêng người ra sau một chút.
Cô không biết Mặc Tu Nhân có ý gì, chỉ cười khan một tiếng: "Tổng giám đốc Mặc đùa cái gì vậy?”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô hai cái, xoay người đổi giày, ngay cả cô nhìn cũng không nhìn: "Không muốn tôi ôm em lên xe, thì tự giác chút!”
Bạch Cẩm Sương nhíu nhíu mày, hành động này của Mặc Tu Nhân...!hơi khác thường không thể giải thích được nha.
Không phải anh bị cái gì kích thích rồi chứ? Bạch Cẩm Sương đang nghĩ như vậy, chợt nghe thấy giọng nói cứng rắn của Mặc Tu Nhân vang lên: "Bạch Cẩm Sương, tôi không có dọa người như vậy, ăn không nổi em, em không cần sợ tôi như thế” Bạch Cấm Sương hơi bất đắc dĩ: "Tôi không sợ anh, chỉ là tôi ghi nhớ cẩn thận lời của anh, duy trì khoảng cách với anh, kiềm chế bản thân, không sinh ra ý nghĩ không nên có.”
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân lạnh thêm hai phần, lại nghĩ đến lời mình nói, anh buồn bực cái gì cũng không muốn nói nữa.
Anh trầm mặc hai giây, giọng điệu có chút hùng hổ: "Tôi nói để em đừng có suy nghĩ không nên có với tôi, nhưng cũng không phải để em tránh tôi như rẳn rết.
Tôi có đáng sợ như vậy sao? Hơn nữa, tốt xấu gì em cũng là bà xã cùng tôi nhận giấy đăng ký rồi, cổ chân em bị thương, tôi vẫn chưa đến nỗi có thói quen không có nhân tính như vậy, để tự em đi bắt taxi, ngược đãi bạn đời” Tuy giọng điệu của anh không tốt lắm, nhưng lời nghe vào tai, thế nào cũng giống như đang giải thích hành động khác thường của anh.
Bạch Cấm Sương nghe thấy anh nói bà xã, lại còn bạn đời, hai má cũng hơi phiếm hồng.
"Tự tôi đi xe taxi, cũng không có gì khác biệt với ngồi xe của anh mà” Bạch Cẩm Sương nói thầm.
Mặc Tu Nhân cạn kiệt kiên nhẫn, vẻ mặt nhìn Bạch Cẩm Sương như nhìn kẻ thiểu năng: "Em biết từ khu biệt thự đi ra ngoài gọi xe phải đi bộ mất bao lâu không? Huống chỉ, em còn là một người nửa tàn phế!” Lời độc miệng này của Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương thật muốn cầm lọ keo con voi 502 ba giây dán chặt miệng của anh lại.
Chỉ có điều, lời anh nói cũng là lời thật, Bạch Cẩm Sương vừa rồi không suy nghĩ đến mà thôi.
Cô cũng không phải là loại người già mồm cãi láo, tình hình thực tế đã như vậy, cô chỉ có thể buồn bực nói: "Vậy cảm ơn tổng giám đốc Mặc rồi!” Mặc Tu Nhân hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không nhìn cô, trực tiếp cầm lấy chìa khóa xe, đi thẳng ra ngoài.
Bạch Cấm Sương khập khiễng, cố gắng hết sức đuối theo anh, lên xe.
Bạch Cấm Sương xuống xe ở một ngã tư đường phía trước công ty, cô không nhanh không chậm đi lên cao ốc công ty.
Bạch Cẩm Sương đến bộ phận thiết kế, còn chưa ngồi nóng mông, đã nhìn thấy một tin tức gây chấn động.
Nội dung đại khái là, Cận Thần Huy kết hôn vẻn vẹn chỉ trong một ngày, đã cấp tốc ngoại tình, tác giả bài viết đã tốn không ít bút mực để miêu tả sự phong lưu đa tình và trình độ lạm tình của anh ta trước kia.
Khiến cho người ta khó có thể chấp nhận nhất là, anh ta mới kết hôn một ngày, đã cấp tốc ngoại tình, lại còn quan hệ tập thể khiến người ta kinh hãi, quả thực khiến người ta xem thế là đủ rồi.
Chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng xã hội vô cùng