Lúc này Lâm Kim Thư mới nhận ra mình không nên nói chủ đề này trước mặt Lâm Thanh Tuấn, vẻ mặt cô tỏ ra hơi ảo não.
Bạch Cẩm Sương không quan tâm, cô chủ động giải thích với Lâm Thanh Tuấn: "Là vợ chưa cưới của Tân Vô Đoan, đã gặp mấy lần ở trường đại học!"
Nhắc đến Tân Vô Đoan, ánh mắt của Lâm Thanh Tuấn trầm xuống, không hỏi thêm câu nào.
Nhưng, anh ta nhớ đến một chuyện khác: "Cẩm Sương, cuộc thi trang sức Trái Tim Của Biến ở Nha Trang, thứ sáu chúng ta đi đúng không?” Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì không?” Lâm Thanh Tuấn lắc đầu: "Không có chuyện gì, nhưng anh nghe nói, hình như Tân Vô Đoan đã trở về!"
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương thay đổi, cuối cùng chỉ thì thào một câu: "Thật sao?”
Lâm Thanh Tuấn thấy tâm trạng Bạch Cẩm Sương không tốt, nhanh chóng đổi chủ đề nói sang chuyện khác.
Bữa tiệc tối nay, từ đầu đến cuối Bạch Cẩm Sắc đều không đi tìm Mặc Tu Nhân.
Bởi vì Quý Nhiên kia vẫn ngồi bên cạnh Mặc Tu Nhân, rót rượu cho anh, trông rất chu đáo hiểu ý người khác.
Đến giữa buổi tiệc, có người đang xì xào bàn tán ở phòng khách biệt thự, không ngờ Quý Nhiên trông thì mềm yếu, nhưng lại có bản lĩnh, thế mà có thể leo được lên cây lớn Mặc Tu Nhân.
Buổi sáng Bạch Cẩm Sương đã nói chuyện với Mặc Tu Nhân, biết được bữa tiệc tối là do Cảnh Hạo Đông tổ chức, trước khi đi ra về, cô đến chào hỏi Cảnh Hạo Đông.
Nhưng lúc đó Cảnh Hạo Đông đang ôm một gương mặt nổi tiếng trên mạng, thấy ba người Bạch Cẩm Sương đến gần, anh ta lập tức buông người trong lòng ra, liếc nhìn Lâm Kim Thư theo bản năng.
Bạch Cẩm Sương xem thường, còn Lâm Kim Thư thì hoàn toàn không để ý đến động tác của Cảnh Hạo Đông, tâm trí của cô đều đang ở trên người Lâm Thanh Tuấn.
Cảnh Hạo Đông nhìn bọn họ rời đi, mới nhớ ra hành động vừa rồi của mình, trong lòng cảm thấy buồn bực, cảm giác mình như một tên ngốc, sao anh ta phải sợ chứ! Ngay khi Bạch Cẩm Sương vừa đi, Mặc Tu Nhân đã biết.
Thấy cô chào hỏi Cảnh Hạo Đông, không thèm để ý đến mình, trong lòng anh dâng lên một cơn tức giận khó diễn tả.
Bạch Cẩm Sương vừa ra khỏi cửa thì anh đã đứng dậy, như thể chuẩn bị đi về.
Quý Nhiên lập tức mở to hai mắt, đôi mắt như thế mang theo sóng nước, nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Mặc, anh định đi sao?"
Lúc này cô ta mới biết được thân phận của Mặc Tu Nhân, sau khi biết được thân phận của Mặc Tu Nhân, cô ta càng muốn cố gắng leo lên người anh.
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân lạnh như băng: "Có liền quan gì đến cô?"
Quý Nhiên lập tức cúi đầu tỏ vẻ tủi thân, không dám nói lời nào.
Cảnh Hạo Đông để ý thấy động tĩnh bên này, từ trước đến nay anh ta luôn là người thương hương tiếc ngọc.
Anh ta đi tới, cười và nói đùa với Mặc Tu Nhân: "Sao thế? Cô gái nhà người ta rót rượu cả tối cho cậu, dùng xong là cậu muốn vứt bỏ àt"
Mặc Tu Nhân đè cơn giận xuống, nghĩ đến việc Bạch Cẩm Sương không để ý đến mình thì trong lòng càng cảm thấy bực bội.
Anh nhìn Cảnh Hạo Đông với vẻ không vừa mắt: "Bớt nghèo túng lại cho tôi, sau này đừng gọi tôi đến những bữa tiệc như này!"
Mặc Tu Nhân nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Cảnh Hạo Đông sờ sờ cái mũi, cảm giác mình là người vô tội, là đang tức giận! Vấn đề là, anh ta không làm gì sai cải Quý Nhiên nhìn bóng lưng của Mặc Tu Nhân với vẻ say mê, trông rất đáng thương! Bạch Cẩm Sương trở về biệt thự số một Hương Uyển, cô vừa mới lên tầng, thì đột nhiên nghe thấy có người gọi cô: "Bạch Cẩm Sương!"
Cô quay người lại thì thấy Mặc Tu Nhân ở hành lang, cô rất ngạc nhiên: "Anh Mặc, không phải anh vẫn đang ở bữa tiệc sao?” Vậy mà lại trở về ngay sau cô, Bạch Cẩm Sương còn chưa kịp phản ứng.
Mặc Tu Nhân ngước mắt, vẻ mặt lạnh như nước, anh bước lên từng bậc một, đứng trước mặt Bạch Cẩm Sương: "Em không muốn tôi trở về?"
Bạch Cẩm Sương mím môi: "Không phải! Với lại đây là nhà của anh, tôi không có tư cách đó!"
Mặc Tu Nhân nhìn cô với vẻ mặt nghiêm nghị: "Bạch Cẩm Sương, em làm chuyện kỳ quái cho