Mặc Tư Nhân tối sầm như mực, anh thật là đầu óc như bị con lừa đá phải, mới đi thử thăm dò phản ứng của Bạch Cẩm Sương.
Lại còn để cho cô ấy nhắc đến Sở Tuấn Thịnh, đâm thủng trái tim anh! Mặt anh nghiêm túc, giọng nói như đang nói chuyện với kẻ thiếu nợ anh 10 tỷ: "Tôi biết rồi!” Bạch Cẩm Sương gật đầu, nhắc anh một câu: "Anh Mặc, nếu không có chuyện gì, thì tôi quay lại phòng bao trước!”
Mặc Tư Nhân không phản ứng gì, Bạch Cẩm Sương mím môi, quay người rời đi.
Bạch Cẩm Sương bước vào phòng bao, Mặc Tư Nhân tức giận chân đạp vào tường.
Trên bức tường in hoa trắng như tuyết, đột nhiên xuất hiện một dấu chân xám xịt.
Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ đi ngang qua, cô ấy nhìn thấy Mặc Tư Nhân đá chân vào tường, nhịn không được liền nhắc nhở: "Thưa ngài, ngài như vậy là đang phá hoại cơ sở vật chất của khách sạn!”
Sắc mặt của Mặc Tư Nhân vô cùng khó coi, bây giờ đến cả một nhân viên phục vụ bé nhỏ cũng muốn đối đầu với anh! Mặt anh tối sầm: "Tôi phá hỏng đấy, rồi sao?”
Nhân viên phục vụ chau mày, người này tướng mạo tài cao, tuấn tú mà biểu hiện như một con chó nhỏ, lại còn hỏi kiểu câu hỏi ngu ngốc này! Giọng cô ta không vui: "Phá hỏng rồi thì phải đền tiền, không cần biết là ai, ở khách Ngũ Nhất chúng tôi, tất cả đều phải đối xử công bằng!”
Mặc Tư Nhân cười đáp lại: "Đối xử công bằng, đúng không? Gọi giám đốc của khách sạn các người đến đây cho tôi, tôi muốn xem xem anh ta định đối xử công bằng như thế nào?”
Nhân viên phục vụ là một người ngay thẳng: "Vậy ngài đứng ở đây đừng đi đâu cải”
Mặc Tư Nhân đỉnh đầu bốc khói, anh nói liên tục ba chữ "được”: "Được được được! Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi đợi cô gọi người tới!”
Người phục vụ nhỏ tính cách vô cùng ngay thẳng, trực tiếp dùng máy nhắn tin, thông báo tình hình ở đây.
Không lâu sau, Giám đốc khách sạn, đi phía sau là quản lý đại sảnh vội vàng đi tới.
Mặc Tư Nhân cúi đầu cầm điện thoại vẫn đang phân phó công việc với Triệu Văn Vương.
Giám đốc khách sạn chau mày với nhân viên phục vụ: "Rốt cuộc có chuyện gì?” Người phục vụ nhỏ chỉ vào dấu chân in trên tường: "Vị khách này đã làm bẩn bức tường, tôi nói với anh †a, anh ta vẫn ngang ngược không biết đúng sai!”
Giám đốc khách sạn lần này mới nhìn về phía Mặc Tư Nhân, Mặc Tư Nhân đang cúi đầu, nên anh ta vẫn chưa nhìn được rõ ràng khuôn mặt của Mặc Tư Nhân, nhưng anh ta cũng không thể làm mất đi khí thế đang có: "Anh này, vết chân in trên tường, là anh làm phải không?”
Lúc này cơn tức giận của Mặc Tư Nhân cũng đã hạ đi phần nào, anh biết vừa rồi anh bị Bạch Cẩm Sương làm cho tức giận, nên hành động cũng có chút ấu trĩ.
Nhưng sự việc trước mắt vẫn cần giải quyết.
Anh ngẩng đầu, uể oải nhìn giám đốc khách sạn: "Là tôi làm, có chuyện gì sao?”
Giám đốc khách sạn nhìn thấy Mặc Tư Nhân, thấy ánh mắt quen thuộc này, đầu óc anh ta nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên anh ta nghĩ đến một người, với vị khách đứng trước mặt anh ta bây giờ, là cùng một người.
Anh ta ngập ngừng thử gọi một tiếng: "Cậu hai!”
Mặc Tư Nhân hừ lạnh một tiếng: "May ra anh còn nhớ ra tôi!” Giám đốc khách sạn vội vàng cười xòa: "Cậu hai, là nhân viên phục vụ này không có mắt nhìn, nên mới không nhận ra cậu, trước đây khi cậu hai đến nghỉ dưỡng ở đây với chủ tịch, tôi đã được nhìn thấy cậu một lần, đúng là tình cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm!"
Mặc Tư Nhân cũng không muốn tiếp tục nói những lời thừa thãi với anh ta: "Hành động của người nhân viên phục vụ này bản chất không sai, tôi hôm nay tâm trạng không tốt, bức tường này tôi để anh xử lý, vậy thôi!” Mặc Tư Nhân nói xong liền quay người rời đi.
Người phục vụ nhỏ mặt chết lặng: "Giám đốc, đây...."
Giám đốc khách sạn quay người, không mấy vẻ nhìn cô: "Đây là nhị thiếu gia của tập đoàn chúng ta, say này phải để tâm hơn!” Người phục vụ nghĩ đến những lời mình vừa nói, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Người ta tự làm tổn hại đến những thứ trong khách sạn của chính gia đình mình, thì quả thực đúng là không có cách nào đối xử bình đẳng được rồi!” Mặc Tư Nhân quay lại phòng bao, một ánh nhìn cũng không hề dành cho Bạch Cẩm Sương.
Chỉ có điều, bữa tiệc không tiếp tục được bao lâu, mọi người ăn uống no say rồi cũng tan tiệc.
Vì ngày thứ hai phải tham gia thi đấu, nên tiệc rượu cũng không có ai uống say, mọi người đồng loạt