Cơ thể Bạch Cẩm Sương liền căng cứng lại, nhớ đến những gì Mạc Tu Nhân đã nói với cô lúc trước, đối xử tốt với đối phương là tàn nhẫn với chính mình, lúc này, cô đột nhiên không thể không đồng ý với lời này của Mạc Tu Nhân.
Những người như Sở Tĩnh Dao không đáng được thông cảm chút nào.
Hải Long Bình Bình cảm một con dao găm vào, rồi đưa cho Sở Tĩnh Dao.
Sở Tĩnh Dao quay người đi đến trước mặt Bạch Cẩm Sương.
Kết quả, cô vừa mới đi một bước, giọng nói của Mặc Tu Nhân đột nhiên vang lên: "Sở Tĩnh Dao, cô náo loạn đủ chưa?"
Tay Vừa nhận được dao găm của Sở Tĩnh Dao liền run lên, con dao găm trực tiếp rơi xuống đất.
Cô ta khó tin xoay người qua, nhìn bóng người trong góc, vẻ mặt cô ta không khỏi kinh ngạc, giọng nói hoảng hốt: "Tu… Tu Nhân."
Sở Tĩnh Dao không thể tin được rằng đám người mà cô ta cử đi lại dám bắt cả Mạc Tu Nhân tới.
"Không… Không thể, người bọn họ rõ ràng bắt được là Lâm Thanh Tuấn!"
Cô ta lấy đèn pin từ tay Hải Long Bình Bình, rồi soi tới.
Sau đó, cô ta nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Mạc Tu Nhân đang lạnh lùng nhìn cô ta.
Sở Tĩnh Dao lập tức hoảng sợ, cô ta xoay người lại, tát vào mặt Hải Long Bình một cái: "Đồ ngu, tôi kêu cô bắt Bạch Cẩm Sương, ai kêu các anh bắt anh tai"
Hải Long Bình ôm mặt, có chút tức giận, vẻ mặt vô cùng xấu hổ: "Lúc trước tôi đã nói với vô rồi, tôi bắt được một tên nhóc con, là cô nói trói hai đứa nó lại với nhau!"
Sở Tĩnh Dao sững người, sau đó cô ta nhớ lại cuộc gọi với Hải Long Bình trước đó, hình như có nói rằng anh ta đã bắt một người đàn ông đi cùng Bạch Cẩm Sương.
Nhưng lúc đó cô ta tưởng rằng đó là Lâm Thanh Tuấn, nhưng không ngờ lại là Mặc Tu Nhân! Cô ta nhìn Mạc Tu Nhân, rõ ràng trên người có dấu vết bị đánh, tức giận nhìn Hải Long Bình: "Anh đánh anh ấy?"
Lúc này, Hải Long Bình cũng cảm nhận được người đàn ông này có thân phận không bình thường.
anh ta tự bào chữa: Là do anh ta động tay trước!"
Sở Tĩnh Dao tức giận rồi tát thêm anh ta một cái: "Anh là đồ ngu! Dù có như vậy nhưng anh cũng không được ra tay đánh anh ấy!"
Hải Long Bình không ngờ người phụ nữ này lại không biết xấu hổ như vậy, nếu không phải vì tiền thì bây giờ anh ta đã giết chết Sở Tĩnh Dao rồi.
Sở Tĩnh Dao cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của Hải Long Bình.
Cô ta xoay người, luống cuống nhìn Mạc Tu Nhân: "Tu Nhân, em… em không cố ý, em không biết… Em thật sự không biết anh sẽ ở cùng con khốn Bạch Cẩm Sương này!"
Mạc Tu Nhân thờ ơ nhìn Sở Tĩnh Dao: "Vậy, nếu tôi không có ở đây, cô định làm gì Bạch Cẩm Sương?"
Sở Tĩnh Dao hoảng sợ đến cực điểm, cô ta không ngờ tất cả lại trở nên như thế này.
Cô ta chỉ muốn trốn nén Mạc Tu Nhân rồi bí mật xử lý cho Bạch Cẩm Sương, để từ nay về sau Bạch Cẩm Sương sẽ không còn suy nghĩ gì với Mạc Tu Nhân nữa, nhưng cô ta không ngờ mọi chuyện lại thành như bây giờ.
Hai mắt cô ta đỏ hoe: "Tu Nhân, lần này em sai rồi.
Anh buông tha cho em đi.
Em sẽ không làm chuyện dại dột như vậy nữa, được không?"
Giọng nói của Mạc Tu Nhân hờ hững: "Cô vẫn còn muốn có lần sau nữa sao?"
Cơ thể Sở Tĩnh Dao cứng đờ đứng tại chỗ, cô ta thật ngốc, cô ta không biết mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, bây giờ cô không biết phải làm sao.
Ánh mắt Mạc Tu Nhân lóe