Bạch Cẩm Sương cứng đờ, quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng lạnh lùng của Mặc Tu Nhân theo bản năng.
Trên trán cô lướt qua vẻ âm u, trừng mắt với Trịnh Hoài Thanh: “Người nào là người một nhà với anh, anh đừng dát vàng lên mặt mình nữa!”
Trịnh Hoài Thanh nghiến răng: “Cẩm Sương, em đừng nói như vậy, anh biết trong lòng em tức giận, em muốn trút giận lên anh như thế nào đều được hết, hơn nữa chỉ cần em trở về, anh sẽ lập tức ly hôn với Linh Lan, em vẫn là bà chủ của trang sức đá quý Hải Thiên, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.
Hiện giờ thanh danh của Linh Lan đã bị hủy, em không thể rời khỏi Hải Thiên được, nếu em đi rồi, người ngoài sẽ nghĩ thế nào về trang sức đá quý Hải Thiên đây!”
Bạch Cẩm Sương tuyệt đối không nghĩ tới, vừa mới xảy ra vấn đề, Trịnh Hoài Thanh đã nghĩ tới chuyện đá văng Bạch Linh Lan đi.
Cô nhếch miệng châm chọc, đang định nói chuyện, đúng lúc này Bạch Linh Lan đột nhiên đi từ một cánh cửa khác tới, cô ta nhìn chằm chằm Trịnh Hoài Thanh, sắc mặt vô cùng khó coi.
Toàn thân Trịnh Hoài Thanh đều đã cứng đờ: “Linh… Linh Lan, sao em lại tới đây, không phải là em đang đợi ở bộ phận thiết kế sao?”
Bạch Linh Lan phẫn nộ nhìn Trịnh Hoài Thanh: “Nếu tôi đợi ở bộ phận thiết kế, chẳng phải sẽ không nghe được phát biểu đặc sắc như vậy sao? Tôi cho anh ngủ không hai năm, vừa mới đăng ký kết hôn anh lại muốn đá văng tôi, Trịnh Hoài Thanh, lương tâm của anh bị chó ăn rồi sao?”
Vẻ mặt Trịnh Hoài Thanh có chút bối rối, giọng điệu sốt ruột giải thích: “Không phải như vậy đâu, Linh Lan, em hấy nghe anh giải thích đã, hiện giờ danh dự của em đã bị hủy đi, nếu em lại tiếp tục ở trang sức đá quý Hải Thiên mà nói, chỉ có hại Hải Thiên thôi!”
“Em yên tâm đi, chỉ cần em ly hôn với anh, thừa nhận chuyện em sao chép tác phẩm của Cẩm Sương là hành động cá nhân, không liên quan gì tới trang sức đá quý Hải Thiên, anh chắc chắn sẽ cho em đủ bồi thường.
Trang sức đá quý Hải Thiên là tâm huyết của chúng ta, em không muốn trơ mắt nhìn nó gặp chuyện không may.
đúng không?”Trịnh Hoài Thánh càng nói đầu óc càng rõ ràng, càng cảm thấy đây mới là đường ra duy nhất hiện giờ.
Bạch Linh Lan phẫn nộ tới mức đỏ mắt, trừng mắt nhìn Trịnh Hoài Thanh với vẻ khó mà tin, tát mạnh vào mặt anh ta một cái: “Trịnh Hoài Thanh, tên súc sinh này! Sao anh có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy chứ? Đến bây giờ, vậy mà anh chỉ muốn bảo vệ mình, anh nghĩ rằng tôi ly hôn với anh, trang sức đá quý Hải Thiên sẽ được cứu à? Bạch Cẩm Sương hao phí nhiều sức lực bố trí cái bẫy này, sao có thể dễ dàng tha cho anh?”
Bạch Linh Lan nói xong, oán giận trừng Bạch Cẩm Sương.
Trịnh