Thái độ này của Bạch Cẩm Sương, khiến trong lòng Mặc Tu Nhân nín nhịn đến luống cuống, anh nhịn không được kéo cà vạt: “Anh biết em muốn chăm sóc cho Lâm Kim Thư, chiều nay sau khi tan làm, anh đến bệnh viện đón em vậy!”
Bạch Cấm Sương lắc đầu: “Không cần đâu, tống giám đốc Mặc, tối nay em không quay về rồi, dự định ở bệnh viện ngủ chung với cô ấy, Lâm Kim Thư ở một mình em không yên tâm!”
Dạo gần đây cô chỉ muốn duy trì khoảng cách hết sức có thể với Mặc Tu Nhân, làm cho quan hệ giữa họ trở nên lạnh nhạt.
Gân xanh giữa chân mày Mặc Tu Nhân hơi giật, tay cầm điện thoại có hơi dùng sức mấy phân.
Nếu không phải nể mặt Lâm Kim Thư hôm nay xảy ra chuyện, tâm trạng của Bạch Cẩm Sương không tốt, anh đã sớm đem điện thoại ném vỡ rồi.
Ngoài Bạch Cẩm Sương ra, ai cũng anh dám cho anh vẻ mặt như vậy!
Mặc Tu Nhân đến cùng cũng là con cưng của trời, từ trước đến nay chưa từng có chuyện mặt nóng dán mông lạnh, còn bị người ta không nóng không lạnh không xem ra gì như vậy.
Anh cũng phát cáu, lạnh giọng nói: “Tùy em!”
Mặc Tu Nhân nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, lại lần nữa dùng sức kéo cà vạt, châm một điếu thuốc, đi vê hướng của Cảnh Hạo Đông.
Cảnh Hạo Đông nâng mày nhìn anh một cái, chậc một tiếng, giọng nói hài hước: “Kẹo bạc hà nó không ngon sao? Làm sao lại hút thuốc, Bạch Cẩm Sương lại chọc cậu rồi?”
Mặc Tu Nhân thờ ơ nhìn anh ta một cái: “Đừng nói nhảm, cậu tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì? Vừa rồi ở trong điện thoại, lời cậu nói rốt cuộc là có ý gì?”
Cảnh Hạo Đông thu lại thái độ cười đùa, nghiêm mặt đem nguyên nhân hậu quả mà Tê Bạch Mai nghe được, nói lại một lần cho Mặc Tu Nhân: “Cậu nói, cái tên Thượng Vân Dương này rốt cuộc là muốn làm gì? Nghe nói rằng, cô ta ở Hoàng Thụy cũng đã mấy năm rồi, Bạch Cấm Sương vừa đến Hoàng Thụy không bao lâu, cô ta không đến mức nảy sinh mối thù hận lớn như vậy với Bạch Cẩm Sương đi, vừa xuất hiện đã muốn mạng người ta!”
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân như giọt nước rơi xuống, anh không có trả lời vấn đề của Cảnh Hạo Đông, ngược lại hỏi: “Hôm nay cô ấy không bị thương chứ?”
Cảnh Hạo Đông ngơ ngác, lập tức câu môi cười, trêu chọc nói: “Yên tâm đi, tất cả đều rất tốt, một sợi lông cũng không thiếu!”
Mặc Tu Nhân hừ lạnh một tiếng, nhả ra khỏi thuốc, vẻ mặt ở trong làn khói, nhìn lên có hơi mê mang.
Cảnh Hạo Đông nâng mi nhìn anh: “Cậu ngược lại nói chuyện đi chứ, xem việc này như thế nào, uổng công tôi còn trịnh trong như vậy mà nói chuyện này với cậu, thái độ này của cậu, không giống như tôi nghĩ!”
Mặc Tu Nhân Tu Nhân biết cách nghĩ độc ác kia của Cảnh Hạo Đông, khẳng định là việc lớn, nhất định phải điều tra.
Như mà, trong lòng anh càng để ý hơn, là thái độ của Bạch Cấm Sương đối với anh.
Cô rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại trở nên lạnh nhạt như vậy!
Cảnh Hạo Đông thấy dáng vẻ này của Mặc Tu Nhân, có hơi không nói nên lời: “Nếu như cậu không muốn bàn luận về việc này, thì tôi đi đây!”
Mặc Tu Nhân nhìn tòa bệnh viện lớn đối diện với phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, nhíu mày: “Cậu nói, tôi nghe đây này!”
Cảnh Hạo Đông nhìn chăm chằm Mặc Tu Nhân hai cái, nhịn không được miệng nhả lời thơm: “Bà mẹ nói! Tôi đây là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội à! thái độ này của cậu thật sự là khiến tôi muốn đánh người!”
Mặc Tu Nhân lười biếng nhìn anh ta một cái, híp mắt, nâng mày nói: “Tôi là hoàng đế?”
Cảnh Hạo Đông ngây ra, nghĩ đến lời vừa nãy, đột nhiên trở nên tức giận: “Không, cậu là thái giám!”
Mặc Tu Nhân ý tứ sâu xa mà nhìn anh ta một cái, vẻ mặt lạnh lẽo nói: “Cậu xác định!”
Cảnh Hạo Đông bị anh làm cho nghẹn họng, bị ánh mắt lạnh lẽo này của anh nhìn, nhịn không được nhíu mày: “Thượng Vân Dương kia, tôi cho người đi điêu tra bối cảnh của cô tai”
Cảnh Hạo Đông gật đầu, giọng nói nghiêm túc hai phần: “Không chỉ bối cảnh, còn có tính hình tài khoản vốn gần đây nhất, tình trạng các mối quan hệ, phải biết, theo lí mà nói, Lâm Thanh Tuấn là bạn trai của cô ta, Lâm Kim Thư thích Lâm Thanh Tuấn, thì cho dù cô ta không muốn gặp, cũng là không muốn gặp Lâm Kim Thư hơn mới phải chứ! Nhưng cậu xem, cô ta đối phó Lâm Kim Thư, chính là đánh người không kiêng nể"
Cảnh Hạo Đông nói xong, đề tài câu chuyện liên đổi: “Nhưng đối với Bạch Cẩm Sương, cô ta lại là trong bóng tối, muốn trong chốc lát đem người dồn vào chỗ chết, đây phải là thù sâu oán nặng đến bao lớn, mới có thể nghĩ ra được cách độc ác như vậy, khiến tôi không hiếu nhất là, cô ta với Bạch Cẩm Sương quên mới được bao lâu rồi, cứ muốn hại chết Bạch Cẩm Sương như vậy, theo hiểu biết, cô ta với Bạch Cẩm Sương có lẽ không có thù sâu oán nặng gì, cho nên, tôi đoán là, đây không chừng là người nào bỏ tiên ra kêu cô ta làm như vậy!"
Mắt của Mặc Tu Nhân