Cảnh Hạo Đông hoàn toàn không nghĩ rằng Lâm Thanh Tuấn sẽ ra mặt như vậy.
Sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên khó coi, nhanh chóng bắt kịp cầu chuyện, giọng điệu khó chịu và mỉa mai:
"Lâm Thanh Tuấn, anh thật sự cho rằng mình là đóa hoa tươi, ai gặp cũng đều yêu quý à.
Lâm Kim Thư, cô ấy không yêu anh nữa rồi.
Anh nghe rõ chưa?"
Lâm Thanh Tuấn đã đi tới cửa phòng bệnh của Lâm Kim Thư, anh thấy Bạch Cẩm Sương đang nhíu mày, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng hơi áy náy, tự trách, không nói nên lời.
Cảnh Hạo Đông đứng trước mặt Lâm Thanh Tuấn, vẻ mặt như muốn đánh người.
| Lâm Thanh Tuấn nhìn Cảnh Hạo Đông, gằn giọng nói:
"Cảnh Hạo Đông, anh nên biết rằng tình cảm không phải là nước máy.
Nói mở là mở, nói tắt là tắt được.
Đây là việc của tôi và Lâm Kim Thư, hy vọng anh không bị nhầm lẫn!".
| Cảnh Hạo Đông nhướng mày, sa sầm mặt mày, đứng chặn trước cửa phòng bệnh:
"Tình cảm quả thực không phải là nước máy, nhưng cũng không có ai mãi thích một người không yêu mình!"
Sắc mặt Lâm Thanh Tuấn thay đổi, những lời này đã nói trúng trọng điểm.
Anh ta nhớ lại trước đây mình đã coi thường, không chú ý đến Lâm Kim Thư, trong lòng vô cùng khó chịu.
Thực ra, lần đó khi Bạch Cẩm Sương đến Nha Trang tham gia cuộc thi trang sức Trái Tim Của Biển, khi Lâm Kim Thư đến Nha Trang, anh ta cũng đã mơ hồ đoán được tâm lý của cô.
Nhưng, vào thời điểm đó anh ta vẫn chưa dám chắc.
Cho đến khi quay trở về thành phố Trà Giang, trong cuộc họp mặt các cựu sinh viên của trường, anh ta uống say và quậy phá với Thượng Vân Dương, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo hướng mà anh ta không hề mong muốn.
Nhưng, bây giờ anh ta đã hối hận rồi, lẽ nào sống ở trên đời mà không có quyền hối hận sao, đã mắc sai lầm, cũng không có cơ hội sửa sai sao?
Vẻ mặt Lâm Thanh Tuấn cố chấp nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh:
"Tôi chỉ nghe theo lời của Lâm Kim Thư, tôi muốn gặp cô ấy!" “Nhưng cô ấy không muốn gặp anh!” Cảnh Hạo Đông đã sắp tức giận rồi.
Bạch Cẩm Sương nắm chặt túi hoa quả trong tay:
"Lâm Thanh Tuấn, em lại một lần nữa gọi anh là đàn anh, hi vọng anh có thể buông tha cho Lâm Kim Thư, cũng như buông tha cho chính mình, | hai người...!quả thực không phù hợp!".
Lâm Kim Thư thích Lâm Thanh Tuấn nhiều năm như vậy, cô ấy coi như đã đi qua chặng đường này rồi.
Bây giờ mới thức tỉnh nhận ra rằng Lâm Thanh Tuấn vốn dĩ không hề đáp lại tình cảm sâu nặng của Lâm Kim Thư.
Sắc mặt Lâm Thanh Tuấn vô cùng khó chịu: "Cẩm Sương!" Bạch Cẩm Sương mím chặt môi không nói gì.
Lúc này, giọng nói của Lâm Kim Thư truyền ra từ trong phòng bệnh: "Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh!"
Cảnh Hạo Đông giật mình, trong chốc lát dường như lấy lại sự tự tin, đứng thẳng lưng nhìn Lâm Thanh Tuấn:
"Anh nghe thấy gì chưa? Kim Thư nói không muốn nhìn thấy anh!" Lâm Thanh Tuấn sa sầm mặt mày, lông mày cau lại:
"Lâm Kim Thư, chuyện hôm qua, anh xin lỗi, là anh không nên hiểu lầm em, anh sai rồi, anh không nên vì người khác mà hiểu lầm em, anh nên tin em!"
Trong phòng bệnh im lặng mấy giây, Lâm Kim Thư lại nói: "Em nói rồi, bây giờ em không muốn gặp anh!"
Trong chốc lát, lưng của Lâm Thanh Tuấn dường như hơi khom xuống.
Cảnh Hạo Đông nhìn Lâm Thanh Tuấn, nhướng mày, khẽ khịt mũi.
Bạch Cẩm Sương bĩu môi:
"Đàn anh, chuyện này nói đến đây thôi.
Anh nên nói rõ ràng với Lâm Kim Thư sau, bây giờ em đưa anh ra ngoài!"
Lâm Thanh Tuấn nhìn cô một cái rồi gật đầu.
Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Thanh Tuấn, tâm trạng khá phức tạp.
Lâm Thanh Tuấn không phải loại cặn bã một chân dẫm hai thuyền, anh ta cũng không phải là cố ý trêu đùa tình cảm của Lâm Kim Thư.
Chỉ tiếc là thái độ của anh ấy đối với tình cảm, không phù hợp với Lâm Kim Thư.
Sau khi xuống tầng, trước khi lên xe, Lâm Thanh Tuấn nói với Bạch Cẩm Sương:
"Anh với Thương Vân Dương chia tay rồi! Bach Cẩm Sương gật đầu:
"Em biết, khi anh nói chuyện với Cảnh Hạo Đông, em cũng đã nghe thấy rồi!"
Lâm Thanh Tuấn rất buồn phiền: "Cẩm Sương, nếu anh nói là anh bị cô ta lừa dối, em có tin không?" Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Thanh Tuấn, im lặng không nói gì.
Lâm Thanh Tuấn chằm chằm nhìn cô:
"Trong bữa tiệc gặp mặt cựa sinh viên hôm đó.
Anh uống nhiều đều là do cô ta lên kế hoạch.
Anh còn tưởng rằng đó là lần đầu tiên của cô ta | nên mới có trách nhiệm với cô ta.
Nhưng thực ra, đêm đó không có chuyện gì xảy ra hết!" | Bạch Cẩm Sương nghe xong, nhíu mày nói:
"Vừa rồi anh đến gặp Lâm Kim Thư, là muốn nói với cô ấy chuyện này sao?"
Không khó để Bach Cẩm Sương nhận ra rằng