Bạch Cẩm Sương không sao nhẫn nhịn được, mặt tái mét nhìn cô ta, giọng điệu cũng không tốt: “Còn cho thêm giọt nữa vào, thế thì không còn.
gọi đó là thiết kế đồ trang sức, mà gọi là thiết kế không đầu vào đâu! Cô đưa ra ý kiến, có thể đưa ra trên nền tảng bản thiết kế của tôi không! Còn nữa, ý tưởng là núi non sông nước không sai, nhưng không phải là thiết kế một ngọn núi, rồi thiết kế một giọt nước, mà là trên quan niệm nghệ thuật về núi non sông nước, nảy sinh linh cảm, rồi tiến hành thiết kế, nếu như cô không hiểu, có thể yên lặng chút không?”
Sắc mặt Quý Nhiên đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, đến nụ cười cô luôn duy trì trên khuôn mặt cũng không thể duy trì được nữa.
Máy quay rời đi xa rồi, Quý Nhiên hạ thấp giọng điệu có chút khó chịu: “Bạch Cẩm Sương, cô có phải có thành khiến gì với tôi đúng không?”
Bạch Cẩm Sương cúi đầu vẽ bản thiết kế, không để ý đến cô ta.
Quý Nhiên tức giận nắm chặt hai tay vào nhau: “Bạch Cẩm Sương, cô đừng quá đáng qua, chúng ta là đối tác thiết kế, nên tôi cùng cô đưa ra ý kiến, cô đây là thái độ gì chứ?”
Bach Cẩm Sương khẽ nhướng mắt liếc nhìn c3ta một cái: “Tôi thái độ gì? Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, tôi không hy vọng cô không hiểu lại giả vời như hiểu biết, hủy đi thiết kế của tôi, có vấn đề gì sao?”
| Biểu cảm trên khuôn, nếu như không phải máy quay vẫn có thể quay được biểu cảm của cô, cô thật sự muốn mắng người!
Vẻ mặt của cô hơi thay đổi, nhớ đến Bạch Cẩm Sương là nhà thiết kế của công ty Mặc Tu Nhân, cuối cùng vẫn là nhịn xuống sự không vui ở trong lòng: “Được, vậy tôi không làm phiền cô thiết kế nữa!”
Bạch Cẩm Sương không nói gì, chú tâm vào thiết kế, Quý Nhiên tức đến mức suýt cắn răng vào lưỡi.
Đến giờ trưa rồi, mọi người đi tới phòng nghỉ bên cạnh ăn cơm.
| Tuy Quý Nhiên rất để bụng thái độ Bạch Cẩm Sương trong lúc ghi hình đối với mình, nhưng nghĩ đến Mặc Tu Nhân cô vẫn là chủ động ngồi cùng với Bạch Cẩm Sương.
Cô ăn được hai miếng cơm, bên cạnh có giọng nói vang lên: “Nhà | thiết kế Bạch, tổng giám đốc Mặc...!anh ấy gần đây vẫn khỏe chứ?”
Bạch Cẩm Sương đang ăn cơm, tay cô liền cứng ngắc, cô nhớ đến trước đây mình tức giận, chính là bởi vì một thỏi son kia.
Cô quay đầu liếc nhìn Quý Nhiên một cái, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh | ta có khỏe hay không có liên quan gì với tôi sao?”
Quý Nhiên nụ cười trở nên cứng ngắc: “Nhà thiết kế Bạch, cô có phải | bởi vì chuyện hủy làm theo yêu cầu khách hàng đồ trang sức trước đây
mà có thành kiến với tôi đúng không, chuyện đo, tôi đã giải thích với tổng giám đốc Mặc rồi, là Nguyễn Hòa hạ đưa ra yêu cầu làm riêng, hủy đi đơn của tôi, tôi vốn muốn đến xin lỗi cô, là tổng giám đốc Mặc...!anh ấy không cho tôi đến tìm cô!”.
Giọng điệu này của Quý Nhiên, làm ra giống như Mặc Tu Nhân thương cô ta, không nỡ để cô ta đi tìm Bạch Cẩm Sương xin lỗi vậy.
Nếu như không phải tối qua Mặc Tu Nhân say rượu nói sự thật với Bạch Cẩm Sương, cô thật sẽ tin lời cô ta nói.
Cô lãnh đạm liếc nhìn Quý Nhiên một cái, cầm khay cơm lên, đi ra chỗ khác.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Quý Nhiên gần như biến dạng, cô thật chưa từng gặp qua, người không biết đối nhân xử thế giống như Bạch Cẩm Sương!
Bạch Cẩm Sương ăn cơm xong, đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
| Khi cô vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh, liền nhìn thấy Doãn Nhược Liên đứng rửa tay ở bồn rửa tay.
Cô quét mắt qua, đi tới rửa tay, tùy tiện rút ra tờ khăn giấy lau tay định rời đi.
Kết quả, Doãn Nhược Liên gọi cô lại: “Bạch Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương nghiêng đầu liếc nhìn Doãn Nhược Liên một cái: “Cô Doãn, có chuyện gì không?”.
| Doãn Nhược Liên sắc mặt u ám nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cô có phải đang cảm thấy, đại diện phát ngôn ghi hình lần trước của tôi bị cướp mất, nên cô liền có thể đứng trước mặt tôi huênh hoang nhướng mày rồi phải không?”
Bạch Cẩm Sương vẻ mặt vô cảm: “Cô Doãn cô đừng ép suy nghĩ của mình lên trên người khác, nếu cô không có chuyện gì, tôi đi trước!”
Doãn Nhược Liên ngạo nghễ hếch cằm: “Bạch Cẩm Sương, cô là cái thá gì, tôi nói chuyện với cô, chính là đang cho cô thể diện, cô tưởng hôm nay vẫn sẽ có người bảo vệ cô sao? Trước đây cho dù là Mặc Tu Nhân bảo vệ cô, thì thân phận thế này của cô cũng không lên nổi đâu!”
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương nhìn Doãn Nhược Liên giống như nhìn người mắc bệnh thần kinh: “Thân phận của tôi thế nào, trong lòng tôi tự biết rõ, không cần cô Doãn phải nhắc!
Bạch Cẩm Sương nói xong, liền đi ra ngoài.
Kết quả, Doãn Nhược Liên đột nhiên mở miệng: “Bạch Cẩm Sương, cô thật không muốn biết, Mặc Tu Nhân tại sao lại chọn cô sao?”
| Bạch Cẩm Sương cau mày, xoay người nhìn Doãn Nhược Liên: “Cô rốt cuộc