Khi Bạch Cẩm Sương biết được chân tướng, trong lòng vô cùng phức tạp.
Anh ta nói An Tử Kiện khỏe mạnh, còn trẻ không chỉ hiểu thảo với bổ mẹ, cũng chưa từng làm chuyện xấu.
Nói anh ta không xấu, thì rõ ràng anh ta đã làm cuộc mua bán giết người, còn tiếp tay!
Nhưng anh ta tiếp tay cho những chuyện này, dùng tính mạng của người khác để đổi lấy tiền cho bố anh ta trị bệnh, điều này càng khiến người khác lo lắng.
Rốt cuộc trong cuộc sống, những người lòng dạ độc ác, không có một tiêu chuẩn nào.
Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện, vốn là thiện ác khó phân!
Cảnh sát hỏi Bạch Cẩm Sương có kẻ thù nào không, Bạch Cẩm Sương nói lại một lần những lời Thượng Vân Dương đã nói trong nhà vệ sinh, mà bị Mặc Tu Nhân nghe được, sĩ quan Trường liền tỏ vẻ căng thắng, cho người đi điều tra Thượng Vân Dương.
Sau đó sĩ quan Trương hỏi một số vấn đề liên quan, rồi tiễn Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân ra khỏi sở cảnh sát.
Mặc Tu Nhân không thể lái xe được, Bạch Cẩm Sương ngồi vào ghế lái.
Sĩ quan Trương nhìn thấy Mặc Tu Nhân ngồi vào ghế phụ.
Cuối cùng vẫn nhịn không được, nói một câu: “Anh Mặc, chuyện hôm nay nói đến cùng, là bởi vì mối quan hệ của anh và cấp dưới tạo thành, nhưng cũng vì mối quan hệ này không rõ, mới cứu được cô ấy một mạng, tôi cũng không phê bình được là đúng hay sai?”.
“Nhưng cuối cùng vẫn có người chết, đây giống như là một hiệu ứng cánh bướm, hành động nhỏ của Lăng Như Yến, đã làm thay đổi kết cục, có thể đây là mệnh của cô ta, nhưng hãy để tôi nói một câu, nếu anh muố tốt cho cô Bạch, thì không cần mối quan hệ không rõ, đừng để người khác phải đoán!” Anh ta vừa nói, cũng liếc nhìn Bạch Cẩm Sương trong xe.
Cửa sổ không hạ xuống, nên Bạch Cẩm Sương cũng không nghe họ đang nói gì.
Chỉ là Mặc Tu Nhân bình tĩnh đợi anh ta nói xong, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Không phải là cấp dưới!” Sĩ quan trương ngây người, có chút sửng sốt: “Hả? Tôi không hiểu ý của anh!”
Mặc Tu Nhân nheo mắt, gằn từng chữ: “Bạch Cẩm Sương là vợ tôi!”
Sĩ quan Trương ngây người, hồi lâu mới trả lời một câu: “Bạn trai bạn gái sao?”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn anh ta, “Anh nghĩ nhiều rồi, đó là về mặt pháp luật! Cho nên tôi hy vọng các người đẩy nhanh tiến độ điều tra!”.
Nói xong, anh mở cửa xe và đi lên, để lại sĩ quan Trương lộn xộn trong gió.
Trên đường về, hai người không nói câu nào.
Nhưng mỗi khi có đèn đỏ, Bạch Cẩm Sương, cũng liếc nhìn tay Mặc Tu Nhân.
Cuối cùng cũng về đến Bắc Uyển số một, Mặc Tu Nhân không nhị được nữa, lúc cô đôi giày, tức giận nhìn cô nói: “Đừng nhìn tay anh nữa, không tàn phế đâu!”
Hành vi của Bạch Cẩm Sương bị bắt gặp, gương mặt xấu hổ, nhưng đôi mắt đỏ lên bộ dạng như con thỏ, bị người khác ức hiếp.
Mặc Tu Nhân lập tức giương cờ trắng đầu hàng trong lòng, anh cổ gắng nói giọng tốt một chút: “Em thật sự không cần lo lắng, anh không sao!”
Bạch Cẩm Sương nhìn anh bị thương và băng gạc màu trắng, vẻ mặt buồn bã, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Sao có thể không sao được, anh tay không nắm lưỡi dao, thật cho rằng bản thân là mình đồng da sắt! Em biết, anh nhất định rất đau!”.
Mặc Tu Nhân có thể nhìn ra, tối nay anh đã cứu cô, tuy Bạch Cẩm Sương rất đau lòng, nhưng cô chịu mở lòng quan tâm anh..
Ánh mắt anh lóe lên, thở phào nhẹ nhõm: “Thật ra, chỉ cần em hứa với anh một chuyện, thì anh sẽ không đau!”
Bạch Cẩm Sương đương nhiên biết, anh chỉ muốn cô hứa một chuyện.
thôi, cái gọi là hứa thì tay sẽ hết đau, chỉ là nơi dối, làm sao có thể có chuyện như vậy!
Cô hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mặc Tu Nhân nhắc đến chuyện cũ, giọng nói trầm thấp, vẻ mặt nghiêm túc: “Sau này cách Sở Tuấn Thịnh xa một chút!”.
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương hơi thay đổi, nhíu mày nhìn Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân là ân nhân cứu mạng cô, nhưng Sở Tuấn Thịnh thì sao.
Nhưng khác biệt ở chỗ, một người vì cứu cô mà trúng độc, còn một người thì bị thương ở tay, một người là bạn, còn một người là người cô thích..
Nhưng, làm sao để lựa