Bạch Cẩm Sương hơi cứng đờ, sau đó có chút bất lực nói: “Bằng không, anh cho rằng em nên nói thế nào cho hợp lí, chẳng lẽ em nói là chồng, chúng ta không phải là hôn nhân bí mật sao?”
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân có chút khó coi, thực sự là hôn nhân bí mật.
Nhưng mà, trong tiềm thức anh lại cảm thấy đàn anh khóa trên kia chính là người mà Bạch Cẩm Sương thích.
Sở dĩ Bạch Cẩm Sương không muốn nói rằng anh là chồng, là vì cô sợ đối phương hiểu lầm, cô muốn đợi một năm sau, khi ly hôn với mình, sau đó sẽ tiếp tục nối lại tình cảm với đàn anh đó.
Anh nghĩ đến khả năng này, trong đầu tư hiện ra một cảnh tượng to lớn, vẻ mặt càng ngày càng xấu, khí thế toàn thân đều chìm xuống.
Bạch Cẩm Sương nhìn người đàn ông này có gì đó không ổn, có chút mệt mỏi nói: "Mặc..."
Cô còn chưa gọi tên hết tên Mặc Tu Nhân, thì đã thấy điện thoại của cô bị Mặc Tu Nhận đặt trên bàn trà kêu lên.
Cô và Mặc Tu Nhân đồng thời nhìn sang.
Sở Tuấn Thịnh: "Cẩm Sương à, vừa nãy em rời khỏi Mặc Tu Nhân chưa, sau này li hôn với anh ta thì cách anh ta xa một chút, anh ta không phải người tốt đâu!”.
Tim Bạch Cẩm Sương nhảy lên một nhịp, vô thức muốn đi lấy điện thoại.
Kết quả, mặt Mặc Tu Nhân trầm xuống, cầm tay cô giữ lại.
Hơn nữa anh còn dùng bên tay bị thương cầm tay cô, Bạch Cẩm Sương bị dọa không dám động đậy, trên mặt đầy lo lắng, dè dặt nói: “Mặc Tu Nhân, tay của anh.”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân khó coi, giọng nói trầm xuống: “Anh không khó nhìn ra em lo lắng không phải vì tay của anh, mà là tin nhắn của Sở Tuấn Thịnh gửi tới, sẽ bị anh nhìn thấy!”.
Trong phút chốc Bạch Cẩm Sương không lên tiếng, nói thực lòng, cô đều lo lắng.
Cô lo lắng cho tay của Mặc Tu Nhân, như lẽ thường, cô lo lắng khi anh.
nhìn thấy tin nhắn của Sở Tuấn Thịnh, cũng không phải cô sợ Chu Thịnh xảy ra chuyện gì, mà là sợ tâm trạng Mặc Tu Nhân không tốt sẽ tức giận!
Ting tong một tiếng, tin nhắn của Sở Tuấn Thịnh lại gửi đến.
Sở Tuấn Thịnh: “Cầm Sương à, em về đến nhà chưa? Nếu về đến nhà phải nói với anh một tiếng, để anh khỏi lo lắng, còn nữa, nhớ kĩ giao hẹn giữa chúng ta đẩy, đã nói là mời anh ăn cơm rồi, đừng có mà cho anh leo cây, đến lúc đó, thời gian địa điểm anh chọn, thế nào?
Bạch Cầm Sương có chút đau đầu, Sở Tuấn Thịnh thật sự biết chọn thời gian nhắn tin, hơn nữa lại còn nói như chưa từng được nói, cô nhìn sắc mặt càng lúc càng xấu của Mặc Tu Nhân, càng lúc càng lo lắng.
Bạch Cẩm Sương đang nghĩ, dù thế nào cũng nên giải thích với Mặc Tu Nhân một câu để anh không tức giận.
Kết quả là Mặc Tu Nhân lấy điện thoại di động của cô trên bàn trà, dùng bàn tay bị thương nắm chặt chiếc điện thoại.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy vết thương của anh bị hở, máu chảy ra dính vào điện thoại, sắc mặt đột ngột thay đổi.
Cô trực tiếp đứng dậy, nhíu mày nhìn Mặc Tu Nhân: “Mặc Tu Nhân, anh bỏ điện thoại ra, tâm trạng anh không tốt cũng đừng lấy sức khỏe của bản thân ra làm trò đùa!”
Mặc Tu Nhân cầm điện thoại, vẻ mặt âm trầm phức tạp, có chút lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm nhìn Bạch Cẩm Sương: “Em thật sự quan tâm đến sức khỏe của anh sao?”
Mắt Bạch Cẩm Sương trong phút chốc đỏ lên: “Anh cảm thấy rằng em không quan tâm sao? Anh vì em mà bị thương, em lại lòng lang dạ sói như vậy?”
Mặc Tu Nhân âm u nhìn Bạch Cẩm Sương, đột nhiên cười chế nhạo một tiếng: “Cũng đúng, là do anh bị thương vì em, nên em mới quan tâm như vậy!”
Bạch Cẩm Sương không nhịn được nhíu mày, cô không có ý như vậy!
Cô nhìn xuống tay Mặc Tu Nhân, giọng điệu vừa lo lắng vừa tức giận: “Mặc Tụ Nhân, anh đừng nghĩ ngợi lung tung có được không? Em thật sự lo lắng tay anh lại bị thương.
Về phần Sở Tuấn Thịnh, anh ấy và em sự không có gì, em biết anh có một khúc mắc với anh ấy, anh không cần phải vì điều này mà tức giận! Được không?”
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt trầm mặc, giọng điệu có chút tự giễu: “Bạch Cẩm Sương, em biết tôi ghét nhất Sở Tuấn Thịnh ở điểm gì không?”
Bạch Cẩm Sương không hiểu gì nhìn anh: “Điểm gì?”
Mặc Tu Nhân nghĩ đến Sở Tuấn Thịnh, sắc mặt trở liền nên u ám tối tăm, hận không thể ném Sở Tuấn Thịnh vào chảo dầu chiên sống lên: “Điều anh ghét nhất là, rõ ràng là anh sờ sờ ở đó, anh ta vẫn muốn bày ra bộ dáng bảo vệ em, làm anh khó chịu!”
Bạch Cẩm Sương không biết làm sao: “Anh ấy chỉ sợ rằng em bị thương mà thôi, hơn nữa, anh ấy cũng không biết mối quan hệ của hai chúng ta!”.
Mặc Tu Nhân nghe đến câu này, anh liếc Bạch Cẩm Sương một cách thâm trầm, vẻ mặt đột nhiên có chút mỉa mai.
Anh trực tiếp ném điện thoại của Bạch Cẩm Sương lên ghế sô pha, quay người lên lầu.
Bạch Cẩm Sương không quan tâm đến điện thoại, quay đầu muốn đi theo.
Kết quả Mặc Tu nhân trực tiếp nói với ngữ khí sắc bén: “Đừng đi theo anh nữa, nếu không, hôm nay đến cái tay này anh cũng không cần nữa!”
Anh biết rằng Bạch Cẩm Sương rất để ý cánh tay bị thương của anh, bởi vì nó đã cứu Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương trong phút chốc như bị sét đánh ngang, cả người cứng đờ đứng trong phòng khách, không dám nhúc nhích.
Giọng cô cố kìm nén buồn bã: “Mặc Tu Nhân, anh đừng như vậy!” Tức giận cũng đừng tự làm khổ mình!
Mặc Tu Nhân đã bước lên lầu, trực tiếp để lại một câu tàn nhẫn: “Bạch Cẩm Sương, anh nói được làm được!”.
Lập tức Bạch Cẩm Sương không dám lên lầu.
Cô ngồi trên sô pha cũng không thèm trả lời tin tức của Sở Tuấn Thịnh, cả người vừa chán nản vừa khó chịu muốn chết.
Tính tình của Mặc Tu Nhân, sao mà cứng đầu như vậy!
Nói cho cùng cũng là tin nhắn Sở Tuấn Thịnh, cô cũng có trêu chọc gì anh đâu, đây là anh tức giận với ai vậy?
Trong phòng của Mặc Tu Nhân, một tay anh bị thương, anh dùng tay kia để gửi tin nhắn cho Cảnh Hạo Đông.
Anh giống như một người máy, anh thuật lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, đặc biệt là quá trình cãi nhau với cô.
Cảnh Hạo Đông: “Không phải chứ, cậu hỏi Bạch Cẩm Sương thích anh ta không, phải không? Cô ấy phủ nhận?”.
Mặc Tu Nhân: “Đấy chỉ là phản ứng trong tiềm thức, chỉ có thể nói rằng, mặt tôi vẫn chưa đến mức dày như vậy!”
Cảnh Hạo Đông: “Anh trai à, cái này thì có liên quan gì đến việc mặt Mặc Tu Nhân cầm điện thoại, vẻ mặt âm trầm phức tạp, có chút lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm nhìn Bạch Cẩm Sương: “Em thật sự quan tâm đến sức khỏe của anh sao?”
Mắt Bạch Cẩm Sương trong phút chốc đỏ lên: “Anh cảm thấy rằng em không quan tâm sao? Anh vì em mà bị thương, em lại lòng lang dạ sói như vậy?”
Mặc Tu Nhân âm u nhìn Bạch Cẩm Sương,