Cảnh Hạo Đông nhìn Mặc Tu Nhân ngồi trên ghế salon như một pho tượng thần cả một buổi tối, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm:
"Trời ạ, nhà thiết kế Bạch, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bài gắn thẻ trong vòng bạn bè của tôi rồi hả?”.
Giọng nói của Bạch Cẩm Sương tràn ngập áy náy: "Xin lỗi, tôi vừa mới biết hôm nay là sinh nhật của Mặc Tu Nhân!"
"Cô nhanh đến đây đi, Tu Nhân ghét nhất là người khác cho cậu ấy leo cây đó.
Nếu cô không tới đây, hôm nay Tu Nhân chắc chắn sẽ tự ép bản thân mình tức chết!" Cảnh Hạo Đông vừa lén lút nhìn Mặc Tu Nhân vừa dựa vào cửa sổ gọi điện thoại cho Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Xin lỗi, tôi sắp đến rồi đây, cố gắng hết sức đến trước mười hai giờ!".
Cảnh Hạo Đông gật đầu: "Được rồi, tôi gửi địa chỉ qua điện thoại di động cho cô!"
Cảnh Hạo Đông cúp điện thoại, vừa mới đi tới bên cạnh Mặc Tu Nhân, anh đã ngẩng đầu liếc măt:
"Gọi điện thoại cho ai thể?" Cảnh Hạo Đông cười gượng: "Có ai đâu, một người khách hàng thôi!" Mặc Tu Nhận nhìn anh ta với ánh mắt thâm trầm: "Bạch Cẩm Sương là khách hàng của cậu?" Cảnh Hạo Đông kinh ngạc nhìn anh: "Sao cậu biết là Bạch Cẩm Sương?" Mặc Tu Nhân hừ lạnh: "Không hỏi mà khai!"
Anh thấy vẻ mặt Cảnh Hạo Đông hơi lạ, có tật giật mình liên tục liếc mình nên mới có suy đoản như vậy.
Ai ngờ thật đúng là Bạch Cẩm Sương.
Cảnh Hạo Đông cam chịu vỗ vỗ đầu, lo lắng cho trí thông minh của bản thân.
Anh ta suy nghĩ khoảng hai giây rồi tranh thủ nói giúp cho Bạch Cẩm Sương: "Nhà thiết kế Bạch không biết sinh nhật của cậu cho nên buổi tối mới đi ăn cơm với Sở Tuấn Thịnh, tôi nói cậu cứ rối rắm bản thân làm gì, vừa rồi nhà thiết kế Bạch còn liên tục xin lỗi với tôi đấy, tôi nghe đến muốn thay cậu tha thứ cho cô ấy luôn!"
Mặc Tu Nhân lạnh lùng liếc Cảnh Hạo Đông, Cảnh Hạo Đông lập tức ngậm miệng.
Anh ta thầm nghĩ trong lòng, hơn nữa nhà thiết kế Bạch người ta vốn có sai đâu!
Dĩ nhiên anh ta không dám nói câu này trước mặt Mặc Tu Nhân, nếu không hơi lạnh tỏa ra trên người Mặc Tu Nhân chắc chắn sẽ đồng chết anh ta mất!
Mặc Tu Nhân trầm ngâm nhìn chằm chằm vào khoảng không, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.
Cảnh Hạo Đông đứng dậy định đi lại một vòng, kết quả Mặc Tu Nhân lại mở miệng nói: "Gọi Doãn Nhược Liên đến đây!".
Cảnh Hạo Đông hơi sửng sốt: "Hả? Gọi cô ta đến làm gì?"
Mặc Tu Nhân bình tĩnh mở miệng: "Để cô ta ngồi cạnh tôi, cùng tôi chờ Bạch Cẩm Sương đến đây!".
Cảnh Hạo Đông ngớ người, đột nhiên hiểu ra ý của Mặc Tu Nhân.
Anh ta cạn lời liếc trắng mắt: "Cậu muốn nhà thiết kế Bạch nổi máu ghen à, tôi nói cậu có biết cậu làm như này là tìm đường chết không?"
Mặc Tu Nhân không vui nhíu mày nhìn Cảnh Hạo Đông: "Cậu lảm nhảm lắm thế!".
Cảnh Hạo Đông tức đến muốn giậm chân: "Được, muốn tốt cho cậu cậu lại không cảm kích đúng không, tôi đây sẽ gọi đến cho cậu, cậu chờ đó, tôi chẳng mắt lên xem cậu thật sự khiến người ta tức giận bỏ đi rồi lúc đó chết như thế nào!".
Cảnh Hạo Đông nói xong, hùng hổ đi về phía Doãn Nhược Liên.
Tối nay Doãn Nhược Liên cố ý đến để xin lỗi Mặc Tu Nhân, cô ta hỏi thăm được tiệc sinh nhật của Mặc Tu Nhân ở ngay bên cạnh nên mặt dày đi qua.
Bữa tiệc tối từ thiện trước đó đã đối đầu với Mặc Tu Nhân, chưa nói đến việc cô ta bị mất mặt mà còn tiện thể đắc tội với nhà họ Tân luôn.
Cô ta bị người nhà nghiêm khắc dạy dỗ một trận, yêu cầu rõ cho cô ta phải ăn nói khiêm tốn, nhanh chóng xin lỗi Mặc Tu Nhân.
Cho nên cô ta nhân dịp ngày hôm nay mới tới đây.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Mặc Tu Nhân, anh sẽ không đến mức quá khó chịu trong bữa tiệc sinh nhật của mình đâu nhỉ!
Hơn nữa, có Tống Ngọc Tiên ở bên cạnh giúp đỡ, có lẽ Mặc Tu Nhân cũng sẽ không quá đáng lắm.
Tống Ngọc Tiên là con gái của chú Tống Chí Nam, là chị họ của Tổng Chí Nam.
Mà Doãn Nhược Liên và Tổng Chỉ Nam là bạn thân cho nên đã quen biết Tổng Ngọc Tiên từ khá lâu rồi, quan hệ giữa hai người không phải quá gần gũi nhưng cũng không tệ chút nào.
Quả nhiên, Tổng Ngọc Tiên giúp cô ta nói hai câu, cô ta nhân dịp không ai chú ý lặng lẽ nói câu xin lỗi, Mặc Tu Nhân cũng không làm khó cô ta.
Nghe thấy Cảnh Hạo Đông bảo cô ta đi sang chỗ Mặc Tụ Nhân, còn là ý của Mặc Tu Nhân, cô ta đúng là mở cờ trong bụng.
Vậy mà khi cô ta đến ngồi bên cạnh Mặc Tu Nhân, anh không thèm liếc nhìn cô ta đến một cái.
Cuối cùng thì đầu óc nóng rực của Doãn Nhược Liên cũng tỉnh táo lại, yên tĩnh ngồi bên cạnh.
Mặc Tu Nhân.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút.
Nghĩ Bạch Cẩm Sương sắp đến đây, ban đầu Mặc Tu Nhân còn muốn nhân dịp ngày hôm nay giới thiệu Bạch Cẩm Sương cho Tần Vô Đoan biết.
Ai ngờ Bạch Cẩm Sương