Bạch Cẩm Sương trong lòng vui mừng hỗ độn, nhưng mà nghĩ đến thái độ lạnh lùng đó của Mạc Tu Nhân, cô lưỡng lự, cô không muốn để anh có thể dễ dàng qua cửa.
Cô ngẩng đầu nhìn Mạc Tu Nhân, ánh mắt sáng loé lên, cố ý tỏ vẻ phụng phịu, nói lí nhí: "Mạc Tu Nhân, em thực sự không nhìn ra, tình cảm của anh đối với em là gì, hơn nữa, trước kia anh nói, khiến em không đổi với anh..."
Mạc Tu Nhân nhắm mắt lại như có vẻ đau đầu, cắt ngang lời của cô: "Bạch Cẩm Sương, đừng để ý đến chuyện đó! Nếu như anh biết, giờ phút này anh thích em nhiều như vậy thì anh sẽ quay trở về quá khứ và đánh chết bản thân anh lúc đó!".
Bạch Cẩm Sương lần đầu nghe thấy Mạc Tu Nhân nói như vậy, không nhịn được, bật cười.
Chỉ có điều, cô còn phải cố gắng kiềm chế bộc lộ tình cảm, không để cho Mạc Tu Nhân nhìn ra được, cô gái này thật là quá tự phụ và ngang ngược.
Anh nói là không thích, thì có thể không thích, anh nói thích thì là là thích hay sao?
Hôm nay, dù thế nào cũng phải giáo huấn anh một trận.
Nghĩ đến đó, Bạch Cẩm Sương nhìn Mạc Tu Nhân với ánh mắt không hề biến sắc, không nói lời nào.
Mạc Tu Nhân khép mắt, vẻ mặt tỏ ra luống cuống.
Điều anh sợ nhất là Bạch Cẩm Sương thờ ơ với anh, anh căng thẳng nhìn Bạch Cẩm Sương, ánh mắt ấm áp nhìn chằm chằm đôi má của Bạch Cẩm Sương, giọng điệu ngang ngược nhưng lại chân thành: "Bạch Cẩm Sương, nếu như hôm nay đã nói ra rồi thì anh cũng không giấu diếm nữa, thực ra, anh đã thích em từ lất lâu rồi, trước kia anh hờ hững, lạnh nhạt với em là giả, không thèm để ý đến em cũng là giả, nói không thích em thì lại càng là giả, thực ra anh gia trưởng lợi ích kỉ, rất muốn độc chiếm em cho riêng mình, không muốn chia sẻ em với ai dù chỉ là một chút, cho dù chỉ là một chút cảm xúc nhỏ bé không đáng kể, cũng không được! Chỉ cần nghĩ đến việc có người theo đuổi em thì anh liền muốn giết chết anh ta, em hiểu tấm chân tình này của anh chứ?".
.
Kiếm Hiệp Hay
Mạc Tu Nhân nắm chặt tay Bạch Cầm Sương, Bạch Cầm Sương không nói lên lời, căng thẳng, còn đang mông lung không hiểu sự tình.
Cô thích Mạc Tu Nhân, đây là điều không thể nghi ngờ gì nữa.
Cô thực sự không thể ngờ được, Mạc Tu Nhân lại là người mỏng manh dễ vỡ như thế, đột nhiên chủ động nói nó với anh.
Vốn dĩ cô tưởng rằng, tình cảm cảm đơn phương lặng thầm này, tình cảm không thể nói ra, sẽ tiếp tục đến khi hợp đồng hôn nhân của họ kết thúc, nhưng cuối cùng, mọi thứ đã tách biệt.
Kết quả là, Mạc Tu Nhân đã mang đến cho cô niềm vui lớn hơn như thế.
Bạch Cẩm Sương nhìn Mạc Tu Nhân, trong lòng đầy xúc động và lâng lâng, cô thừa nhận, cô đã rung động trước Mạc Tu Nhân, từ lâu đã không còn lạnh nhạt như giai đoạn đầu nữa.
Nhìn mặt Mạc Tu Nhân có vẻ rất nghiêm túc, Bạch Cẩm Sương còn chưa kịp sắp xếp từ ngữ thì lại nghe thấy Mạc Tu Nhân cất lời.
Anh lắng giọng xuống, dường như có vẻ vừa kìm nén vừa nói ra những tình cảm mà ngàn vạn lần không thể nói ra: "Bạch Cẩm Sương, anh thích em, đây là lần đầu tiên anh thích một người như vậy, thích đến nỗi...anh dường như không còn là anh nữa, nhưng mà...!tình cảm của anh sâu nặng như vậy, anh phải cố kìm nén hết sức, anh thực sự sợ rằng bản thân sẽ làm em sợ! Tất nhiên, khi anh càng sợ hãi thì em lại càng không thích anh, càng cách xa anh, như vậy, anh sẽ điên mất..."
Giọng nói của Mạc Tu Nhân nặng trĩu, mang theo cả tình cảm sâu nặng và cả nỗi sợ hãi.
Anh sợ Bạch Cẩm Sương sẽ cự tuyệt anh, Bạch Cầm Sương đã cảm nhận được rất rõ ràng rồi.
Bạch Cầm Sương đã thực sự cảm động rồi, từ trước đến nay đều không biết, thì ra Mạc Tu Nhân lạnh lùng bá đạo như thế, thích một người nào đó cũng giống như chính bản thân mình, lo lắng và sợ mất đi.
Cô ngu ngốc ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân: "Mặc Tu Nhân, tôi."
Mặc Tu Nhân đột nhiên đưa tay lên xoa nhẹ mắt nàng: "Em đừng nhìn anh, anh sợ khi nhìn thấy ánh mắt của em tim anh sẽ đập mạnh và loạn
nhịp"
Bạch Cẩm Sương không kìm được, khóe môi giật giật, Mặc Tu Nhân này thực sự không hề giống với Mặc Tu Nhân mà cô biết ngày trước.
Cô nhắm mắt lại, bờ mi nằm gọn trong lòng bàn tay của Mặc Tu Nhân, nhẹ nhàng uyển chuyển, Mac Tu Nhân chỉ cảm thấy, cảm giác rạo rực này đi thẳng một mạch từ bàn tay vào trong trái tim.
Anh kéo tay Bạch Cẩm Sương một cách rất vội vàng, nhanh chóng.
Anh hỏi cô: "Bạch Cẩm Sương, anh thích em, vậy, em có thích anh không?"
Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương, cảm giác được rất rõ sự ấm áp trong đôi bàn tay của Mặc Tu Nhân, dường như ánh mắt của cô cũng trở nên ấm áp hơn.
cô vười và nhẹ nhàng nói: "Có thích!"
Cô cảm nhận được rõ ràng người Mặc Tu Nhân hơi cứng đơ, anh tỏ vẻ rất bất ngờ đến không thể tin được cất lời: "Thật vậy sao?"
Giọng của Mặc Tu Nhân đầy kinh ngạc và vui mừng, trước kia anh nhìn đã thấy hoa huệ dạ hương tượng trưng cho tình cảm, nhưng so với việc chính