Bạch Cẩm Sương đỏ mặt nhìn anh một cái, giọng có chút lắp bắp: "Tóm...!tóm lại, anh từ từ thôi, em có chút không quen!".
Mặc Tu Nhân nhẹ cười thấp một tiếng, giọng điệu vô cùng mê đắm người kia: "Ừm, nghe em, từ từ thôi!"
Bạch Cẩm Sương lúc này mới chú ý tới, vết thương trên miệng của anh lại bị rách rất nghiêm trọng.
Cô hơi áy náy: "Khóe miệng của anh...!là do em hôm qua."
Mặc Tu Nhân ngước mắt nhìn cô một cái, trong đáy mắt mang theo ý cười: "Ừm, là tối hôm qua em cắn rách!".
Bạch Cẩm Sương lập tức đỏ mặt, suýt chút nữa là vùi đầu vào trong chén, thực sự là mất mặt chết đi được!
Mặc Tu Nhân mỉm cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng ngập tràn cưng chiều: "Nhanh ăn cơm, ăn xong cùng nhau đi làm!"
Bạch Cẩm Sương phiền não ừm một tiếng, rõ ràng là đang thẹn thùng.
Mặc dù hai người đã cùng đi làm rất nhiều lần rồi, thế nhưng cảm giác lần này lại rõ ràng khác hoàn toàn so với những lần trước đó.
Mặc Tu Nhân chủ động mở cửa xe cho Bạch Cẩm Sương, cô còn có chút không quen.
Cuối cùng bây giờ cô cũng biết rõ, có vài người nhìn lạnh giá như khối băng, nhưng mà sau khi khối băng đó tan ra sẽ còn ấm áp gấp mấy lần người mang cảm giác mùa xuân trước đó.
Người lạnh lùng khi dịu dàng càng sẽ khiến người ta rung động, Mặc Tu Nhân thật sự sưởi ấm được cô rồi.
Đến công ty, cả hai người xuống xe, lúc Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân ở cạnh nhau, vô cùng căng thẳng.
Đến lúc tách ra, cô lại có chút không nỡ.
Bọn họ chỉ mới vừa yêu nhau, mặc dù biết là phi thực tế nhưng cô thật sự rất muốn ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi.
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Cẩm Sương vào trong thang máy, mãi đến lúc cửa thang máy đóng lại, anh vẫn không nỡ dời mắt.
Mặc Tu Nhân vừa lên tới tầng cao nhất đã nhìn thấy Triệu Văn Vương qua tới.
Triệu Văn Vương nhìn thấy Mặc Tu Nhân, theo bản năng hỏi thăm một câu: "Tổng giám đốc Mặc...!sao khóe miệng của anh lại bị rách vậy?"
Anh ta vừa nói xong lại muốn tát cho mình một cái, ngày hôm qua Mặc Tu Nhân bảo anh ta chuẩn bị nhiều hoa hồng như thế, rõ ràng là muốn làm chuyện lớn.
Hôm nay chỗ môi mờ ám kia bị rách, vậy mà anh ta lại giống như kẻ ngốc đi hỏi câu ngớ ngẩn như này.
Kết quả, Mặc Tu Nhân không hề xấu hổ hay lúng túng gì cả, anh đưa ngón tay sờ sờ lên khóe môi, mở miệng nói: "Có thể là...!Tiểu Bạch nhà tôi cào rách!"
Mặc Tu Nhân nói xong, trên mặt lại hiện lên một vẻ dịu dàng xưa nay chưa từng có.
Triệu Văn Vương biết trong nhà Mặc Tu Nhân có nuôi một con mèo trắng nhỏ, mấy thứ như thức ăn cho mèo, nhà cây cho mèo, vân vân còn là do anh ta mua nữa mà!
Nhưng mà, nói khóe môi bị mèo cào rách, ha ha, có ma mới tin!
Triệu Văn Vương bày ra biểu cảm đã biết rõ được chân tướng sự việc, nói: "Tổng giám đốc Mặc, lúc nãy tôi vừa mới mang tài liệu hôm nay đến phòng làm việc của anh rồi.
Có chuyện gì, anh có thể gọi tôi bất cứ lúc nào!".
Mặc Tu Nhân ừm một tiếng, ngập tràn đắc ý đi vào trong văn phòng Tổng giám đốc.
Sau một giờ trôi qua, chuyện liên quan tới Mặc Tu Nhân đã được lan.
truyền khắp cả công ty.
"Cô có nghe gì chưa? Khóe miệng của tổng giám đốc Mặc hôm nay bị mèo cào rách!".
"Thật vô lý, khóe miệng bị mèo cào rách nhưng tâm trạng hôm nay của anh ấy lại vô cùng tốt!".
"Không chỉ là tâm trạng tốt nha, lúc tôi đi lên tầng thượng mang bản phác thảo thiết kế đến, tổng giám đốc Mặc cười dịu dàng một cái đẹp trai chết người.
Cô nghĩ thử xem, người bình thường mặt mày lúc nào cũng lạnh lùng như anh ấy, lúc đó trong lòng tôi đúng thật phải gọi là kinh hãi!"
"Ha ha, nói không chừng tổng giám đốc Mặc đã gặp chuyện tốt nữa đó, ai biết được tối hôm qua có phải là mèo cào rách miệng hay không chứ? Nói không chừng, ý của tổng giám đốc Mặc chính là một cô tình.
nhân cuồng nhiệt đó! Mấy người cũng đừng có quên hôm qua là Thất Tịch!"
Lúc lời đồn truyền tới bộ phận thiết kế, Bạch Cẩm Sương nghe được cuộc thảo luận của bọn họ hai gò má chớp mắt đã đỏ lên trông thấy.
Nghe tới đoạn bọn họ bàn luận là một cô tình nhân cuồng nhiệt cho rách khóe miệng của Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương nhịn không được thoáng mấp máy môi.
Cô đột nhiên nhớ tới lúc mình vừa mới chuyển tới Số một Hương Uyển, có một lần vô tình ngã từ trên giường xuống đã cào rách khóe miệng của Mặc Tu Nhân, lúc đó anh còn phải giấu đầu lòi đuôi, dùng đồ gì đó để che lại.
Bây giờ thì hay ho rồi, thẳng thắn không chút kiêng dè gì mà để luôn vết thương ám muội đó đi làm.
Sao Bạch Cẩm Sương lại đang cảm thấy, hành động này của Mặc Tu Nhân giống như đang khoe khoang vậy nhỉ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô co rúm hai cái, chỉ mong là mình nghĩ nhiều quá rồi.
Bên này, Bạch Cẩm Sương cho rằng bản thân cô nghĩ nhiều quá rồi.
Bên kia, trong văn phòng làm