Tề Bạch Mai im lặng đỡ lấy mẹ mình, ảo não mà đau lòng, dù thấy giận mà cũng không muốn phát tác.
Cô ta không hiểu, vì sao mẹ mình lại không thể giữ bình tĩnh một chút, để nghe cô ta nói cho hết, không nên cố chấp cho rằng, Cẩm Sương không phải người tốt!
Tình hình hiện giờ, tuyệt đối không thể chọc tức Mặc Tu Nhân thêm nữa.
Tề Bạch Mai đang định để cho anh trai mình là Tề Minh đưa mẹ mình rời khỏi đây trước, kết quả, cũng không biết Trần An Nhiên bị chuyện gì kích thích, ba ta tuy rằng sợ hãi, những thực sự cũng bị hành động khi nãy của Mặc Tu Nhân làm cho kích động.
Bà ta phẫn nộ quay đầu nhìn về phía của Mặc Tu Nhân, to mồm rống lên: "Giết người! Ở đây có còn luật pháp nữa không, tôi phải...."
Tề Bạch Mai sợ hãi tới mức nhanh chóng hét lên: "Mẹ, được rồi!"
Những câu nói giận dữ của Trần An Nhiên bị mắc lại giữa chừng, ba ta vừa phẫn uất vừa không cam lòng nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân, rồi lại quay đầu vừa oan ức vừa tủi nhục nhìn về phía con gái mình.
Bà ta bị người khác đánh như vậy, vậy mà con trai con gái, không có đứa nào chịu ra giúp mẹ mình.
.
Truyện chính ở # TR UMTRUYEN.
ne t #
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Tu Nhân, từ trên mặt của Tề Bạch Mai rời về phía Trần An Nhiên, giọng nói bình thản như không có chuyện gì, thế nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm giác sợ hãi cực kỳ.
Anh lạnh lùng nói: "Bà Tề, bà phải làm gì? Có điều, dù bà có muốn làm gì, thì chuyện bà đã sỉ nhục vợ của tôi, tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà đâu!".
Cho dù người phụ nữ này có là mẹ của Tề Bạch Mai, thế nhưng bà ta dám bắt nạt Bạch Cẩm Sương, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Tề Bạch Mai đã gặp qua những người từng bắt nạt Bạch Cẩm Sương, những người này sau khi rơi vào trong tay của Mặc Tu Nhân, kết cục của bọn họ vô cùng thảm thiết.
Sắc mặt cô ta nhanh chóng thay đổi: "Giám đốc Mặc, mẹ tôi chỉ vì quá quan tâm nên mới bị loạn, cũng chỉ vì tôi, nên mới giận chó đánh mèo lên Cẩm Sương, chuyện này là do tôi sai, mong anh đừng nóng giận!"
Tề Minh nhếch môi, hai chân mày cũng nhíu chặt lại với nhau.
Trần An Nhiên bị chọc cho tức giận không hề nhỏ: "Bạch Mai, sao con lại phải xin lỗi cậu ta, mẹ còn chưa tính sổ xong với cậu ta đâu, cậu ta còn định làm gì, còn có thể giết chết ba mẹ con ta hay sao!"
Tề Bạch Mai không ngờ được, đã tới nước này rồi, mà mẹ mình còn không biết bản thân đang ở trong tình huống như thế nào.
Cô ta trực tiếp hét lên với mẹ mình: "Mẹ, mẹ rốt cục muốn làm gì? Mẹ tính làm loạn tới bao giờ nữa đây, chuyện này đâu có liên quan gì tới mẹ chứ! Mẹ nhìn người không tốt, giúp con tìm tới một tên chồng chưa cưới không bằng súc sinh, tối hôm qua hắn ta suýt nữa thì giết con rồi, giờ mẹ còn không thấy phiền, muốn quản cả chuyện con kết bạn như thế nào phải không?"
Trong lòng Tề Bạch Mai tức giận tới mức như có một ngọn lửa đang phừng phừng được đốt lên, mẹ cô hoàn toàn không biết Mặc Tu Nhân lợi hại tới mức nào.
Mặc Tu Nhân sao có thể giết mấy người bọn họ chứ, người này đâu có ngu xuẩn như vậy, thế nhưng, nếu như dám đắc tội anh, người nhà họ Tề có thể sống sót hay không, cũng không phải chuyện có thể nói chắc được, nhà họ Tần chính là một minh chứng rất rõ ràng!
Đối mặt với sự tức giận của con gái mình, Trần An Nhiên cảm thấy oan ức: "Bạch Mai, mẹ...!Mẹ đúng là không nhìn rõ con người của Tăng Vỹ, thế nhưng chuyện hôm nay, mẹ chỉ là mong con không hiểu sai, con không việc gì phải sợ cậu ta, giờ chúng ta đi báo cảnh sát!"
Nghe thấy mấy lời này của Trần An Nhiên, những người khác còn.
chưa nói gì, thì trong mắt của Mặc Tu Nhân gió lạnh đã hỗn loạn nổi lên.
châm chọc cười cười, mở miệng nói: "Báo cảnh sát? Thật đúng lúc, tôi cũng muốn báo cảnh sát!".
Vừa nói xong, Mặc Tu Nhân đã nhanh chóng rút điện thoại ra.
Tề Bạch Mai hai hàng nước mắt chảy dài, khổ sở nhìn về phía Bạch Cẩm Sương.
Nhìn thấy Mặc Tu Nhân giúp cô giải hận, giờ trong lòng của Bạch