Giọng của người dẫn chương trình tràn ngập ý cười: "Tiếp theo đây, chúng tôi xin mời nhà thiết kế Bạch Cẩm Sương đích thân cho mọi người xem món đồ trang sức thành phẩm của chính cô ấy, thủy mặc Giang Nam! Xin hãy cho một tràng vỗ tay!"
Tiếng vỗ tay vang lên, trong hội trường âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Bạch Cẩm Sương mặc một bộ sườn xám màu xám khói như mực, giống y như một bức tranh thủy mặc Giang Nam, chậm rãi đi về phía đám đông.
Vẻ mặt của cô thật tự nhiên và bình tĩnh, khiến người ta như thể cảm nhận được cơn mưa sương mù và chất thơ ở phía nam sông Dương Tử.
Đặc biệt là dây chuyền và hoa tai cô ấy đeo, sử dụng thiết kế nhuộm màu bằng mực, nhìn giống như mây khói, và như được bao phủ bởi một lớp sương mù, như thêm cả một tầng mây, phối với chiếc sườn xám mặc trên cơ thể của cô, càng thêm trọn vẹn một khối.
Bạch Cẩm Sương thong thả đi tới trước băng ghế giám khảo, vẻ đẹp mơ hồ khiến trong lòng người ta cảm thấy nhộn nhạo, không thể nắm lấy, vô hình, nhưng cũng không thể phủ nhận vẻ đẹp của cô.
Một số giám khảo đã nhìn ngay cả người rồi.
Đặc biệt là người thứ nhất và thứ hai bên trái, nhìn chằm chằm theo tầm nhìn của Bạch Cẩm Sương mà bất động.
Đôi mắt của Mặc Tu Nhân đều choáng váng và kinh ngạc.
Anh không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương lại bình tĩnh trên sân khấu được như vậy, như thể cô đã trải qua vô số lần như thế.
Quan trọng nhất, anh ấy không bao giờ nghĩ rằng Bạch Cẩm Sương mặc một chiếc sườn xám lại có thể lộng lẫy đến vậy.
Với vẻ sexy mờ ảo, cô đã phô bày tối đa thân hình chữ S của mình, khiến người ta chỉ muốn dừng lại nhìn và không thể rời mắt được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đó lại thêm một chút vẻ đẹp tuyệt trần, minh tinh trên sân khấu càng khó sánh bằng cô.
Trái tim Mặc Tu Nhân chấn động, cô gái này, còn có cái gì cô ấy không thể, không biết đây?
Điều mà Mặc Tu Nhân không biết là khi Bạch Cẩm Sương còn học đại học, cô không chỉ là hoa khôi của trường.
Hơn nữa, cô đã được mời tham gia nhiều chương trình tài năng khác nhau trong câu lạc bộ của trường.
Bạch Cẩm Sương đã biểu diễn trong các chương trình, là người dẫn chương trình cho các tiết mục.
Với sân khấu này, Bạch Cẩm Sương căn bản không mất bình tĩnh một chút nào.
Thậm chí sau khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, một số người quản lý cũng bị ngạc nhiên, còn nhiều lần mời Bạch Cẩm Sương vào làng giải trí, nhưng cuối cùng Bạch Cẩm Sương đã thẳng thắn từ chối.
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Bạch Cẩm Sương, ánh mắt càng thêm phần chăm chú, anh thật sự càng ngày càng yêu cô, nóng lòng muốn đem cô giấu đi..
Một người phụ nữ nhỏ xinh đẹp và nổi bật như vậy chỉ thuộc về anh!
Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương nhìn đến Mặc Tu Nhân, vị giám khảo đầu tiên, biểu hiện kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt của cô.
Cô không ngờ rằng Mặc Tu Nhân thực sự là giám khảo của kỳ thứ hai, hơn nữa, trước đây anh đã không tiết lộ bất cứ điều gì về việc này.
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, nhiệt tình mà chăm chú, làm Bạch Cẩm Sương có chút xấu hổ rồi.
Cô thể hiện trong một vài giây để ban giám khảo có thể nhìn thấy rõ ràng món đồ trang sức mà cô đang đeo, sau đó cô quay lại và tha thướt đi về chỗ cũ.
Cuối cùng, một số ngôi sao khoe đồ trang sức đã hoàn thành đứng thành hàng với Bạch Cẩm Sương và mỉm cười nhìn khán giả cùng giám khảo dưới sân khấu.
Bạch Cẩm Sương là một nhà thiết kế bình thường, nhưng trong ánh đèn sân khấu, cô tỏa sáng đến mức, bỏ xa rất nhiều người nổi tiếng khác.
Mặc Tu Nhân khóe miệng nở nụ cười.
Tống Đình Nguyên ở bên cạnh nhìn Bạch Cẩm Sương mấy lần, sau đó trầm giọng hỏi Mặc Tu Nhân: "Bạch Cẩm Sương này...là công ty của các cậu sao?"
Mặc Tu Nhân gật đầu, giọng điệu có chút tự hào: "Ừ, công ty của chúng ta!"
của tôi, Mặc Tu Nhân thầm nói thêm trong lòng.
Tổng Đình Nguyên một bên ghi điểm, một bên bèn nói, "Đồ trang sức được thiết kế rất tốt, đó là một hạt giống tốt đấy!".
Mặc Tu Nhân không hề khiêm tốn chút nào: "Cô ấy là một thiên tài về trang sức, rất lợi hại!".
Tổng Đình Nguyên là tiền bối và là người phụ trách của gia đình thế gia về trang sức, ngoài ra quan hệ giữa hai gia đình cũng không tồi, ông ta có quen với Mặc Tu Nhân, người kinh doanh trang sức.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên ông ta thấy Mặc Tu Nhân hết lời khen một nhà thiết kế như vậy.
Phải biết rằng, Mặc Tu Nhân chưa bao giờ khen ngợi cháu gái Tổng Chi Nam của mình nhiều như vậy, mặc dù hai đứa từng là người yêu của nhau!
Tổng Đình Nguyên kinh ngạc liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân: "Cậu nhìn trúng cô ấy rồi à?".
Mặc Tu Nhân hỏi ngược lại: "Chú Tống, cháu nhìn trúng cô ấy, nhưng mà, chú để ý đến cô ấy, cũng hơi nhiều đấy nhỉ!"
Ai cũng biết, Tống Đình Nguyên bình thường không phải là người thích nói nhiều,
Tổng Đình Nguyên nghe thấy lời Mặc Tu Nhân nói, liền dừng lại, trầm giọng nói: "Cô ấy có chút giống...một người quen cũ!"
Tổng Đình Nguyên không nói người quen cũ này là ai, và Mặc Tu Nhân cũng không buồn