Bạch Cầm Sương không ngờ Tống Chỉ Nam lại về nước vì tình cảm, vẻ mặt cô hơi bối rối.
Tống Chỉ Nam nói xong, cười khổ nhìn cô, nói tiếp: “Cô xem đi, chẳng phải bây giờ tôi đã quay lại rồi à? Rốt cuộc tôi vẫn thua anh ấy, hết cách rồi, trong chuyện tình cảm, bên nào yêu sâu hơn thì mãi mãi vẫn là bên thua!”
Bạch Cẩm Sương thấy cô ta đau khổ quá, không đành lòng: “Ngại quá, vừa rồi tôi không nên nói về bạn trai cô như vậy, cũng đúng, trong chuyện tình cảm như người uống nước, tự bản thân mới biết ấm lạnh thế nào.
Cô nghe những lời người khác nói ít thôi, hy vọng cô có thể sớm ngày đạt được ý muốn, quay lại với bạn trai mình!”
Trong mắt Tống Chỉ Nam lóe lên ánh sáng kì lạ: “Cô nghĩ như vậy thật ư?”
Bạch Cẩm Sương chân thành gật đầu: “Đúng thế, chúc có hạnh phúc, dù sao thì cô đã bỏ qua sự phát triển ở nước ngoài là đủ thấy cô yêu anh ta thật!”.
Tống Chỉ Nam nhìn Bạch Cẩm Sương bằng ánh mắt sâu xa, mặt đầy ý cười: “Vậy tôi cảm ơn sự chúc phúc của cô, chắc chắn tôi sẽ quay về bên anh ấy, dù gì thế thân mãi mãi chỉ là thế thân!”.
Mặc dù Bạch Cẩm Sương chúc phúc cô ta người có tình sẽ thành thân thuộc nhưng cô nghe rõ ràng hàm ý kiêu căng châm chọc trong câu "thế thân mãi mãi là thế thân”, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Bấy giờ không biết Tống Chỉ Nam nhìn thấy cái gì, bỗng đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài dạo một lát, cô cứ ăn đi nhé nhà thiết kế Bach!"
Tống Chỉ Nam nói xong, vội bưng ly rượu đi ngay.
Bạch Cẩm Sương cũng chả để ý, tiếp tục ăn đồ ăn, mà bên kia, Tống Chí Nam vừa thấy Mặc Tụ Nhận đi ra từ hành lang, vội đuổi theo.
Cô ta vừa ra từ cửa bên nọ, đã thấy Mặc Tu Nhân đứng bên cửa sổ cuối hành lang, không biết anh đang nhìn cái gì.
Tống Chí Nam sửa sang váy áo lại, bình tĩnh đi qua.
Mặc Tu Nhân nghe tiếng bước chân sau lưng mình, quay người thấy là cô ta, lạnh lùng liếc cô ta một cái, định bỏ đi.
Ai ngờ khi anh sắp đi ngang qua người Tống Chí Nam, cô ta lại kéo cánh tay anh: “Tu Nhân...!anh vô tình như vậy ư, em đã về nước rồi, sao anh không chịu nhìn em một cái?"
Mặc Tu Nhân không cảm xúc: “Bỏ tay ra!”
Tổng Chỉ Nam nhíu mày: “Mặc Tu Nhân, sau này em sẽ làm việc ở trang sức Hằng Vinh, liên tục gặp Bạch Cẩm Sương, cũng sẽ gặp anh thường xuyên, chẳng lẽ anh định đối xử với em như vậy sao?
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi nói buông ra, đừng để tôi nói lần thứ hai!”
Tống Chỉ Nam sốt ruột: “Tu Nhân, tốt xấu gì chúng ta cũng yêu nhau mấy năm, anh không thể đối xử với em như vậy!”
Khuôn mặt điển trai của Mặc Tụ Nhân đầy vẻ âm u, hất tay cô ta ra.
Tổng Chí Nam đỏ mắt: “Mặc Tu Nhân, nếu bây giờ anh bước đi, anh có tin là em sẽ nói trước mặt mọi người rằng em là bạn gái cũ của anh hay không? Bây giờ Bạch Cẩm Sương còn không biết quan hệ lúc trước của chúng ta, em muốn Bạch Cẩm Sương mất mặt hết, anh có tin không?”
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân lập tức âm trầm: “Tống Chỉ Nam, rốt cuộc cô muốn làm gì?”.
Tổng Chí Nam đỏ mắt nhìn anh với vẻ đáng thương: “Tụ Nhân, em chỉ muốn nói với anh, hôm nay em vừa về, anh lại không nhìn em cái nào, có phải là anh còn tức giận chuyện trước kia hay không? Trước đó là do em không hiểu chuyện, em không nên lỡ hẹn lúc lãnh giấy chứng nhận, để anh tức giận thế này, em biết sai rồi, anh tha thứ cho em được không?”
Mặc Tu Nhân nhìn Tổng Chỉ Nam với vẻ dữ tợn: “Tổng Chí Nam, cô có biết trong nửa năm này, chuyện may mắn nhất của tôi là gì không?”
Tổng Chỉ Nam mờ mịt nhìn anh.
Mặc Tu Nhân trầm giọng: “Chính là cô không xuất hiện ở cửa cục dân chính, lỡ hẹn với tôi, để tôi cưới Bạch Cẩm Sương, đây là chuyện may mắn nhất của