Bạch Cẩm Sương mím môi, cô đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng Tôn Vân Phi gọi cô và Vu Phương vào ăn cơm.
Vụ Phương sau khi bị bất ngờ đã phục hồi lại tinh thần, ông ta nhìn Bạch Cẩm Sương nói: “Có gì để sau hãy nói, đi ăn cơm trước đã”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cùng Vu Phương đi ăn tối.
Kỹ năng nấu ăn của Tôn Vân Phi thực sự không tồi, trên bàn ăn, Vụ Kiện Định cũng không nói gì bậy bạ nữa, Bạch Cẩm Sương cũng ăn khá nhiều.
Chỉ là, khi bữa ăn gần kết thúc, Bạch Cẩm Sương thấy cảnh Tôn Vân Phi thầm ra hiệu cho Vụ Phương.
Lông mày Vu Phương nhíu chặt lại, nhưng ông ta vẫn im lặng tiếp tục ăn.
Vẻ mặt của Tôn Vân Phi ngay lập tức trở khó coi, thấy Vu Phương không muốn nói, bà ta tự mình lên tiếng.
Bà ta nói: “Cẩm Sương, mợ nghe cậu của cháu nói, cháu đã kết hôn rồi, đúng không?” Bạch Cẩm Sương mím môi gật đầu: “Vâng, đã kết hôn được hơn năm tháng rồi ạ!”
Tôn Vân Phi lập tức cau mày nói: “Nhìn đứa nhỏ của ông này, đã kết hôn năm tháng rồi mà không nói cho chúng ta biết!”
Bạch Cẩm Sương cau mày, đặt đũa xuống, bình tĩnh nhìn Tôn Vân Phi.
Vụ Phương có chút tức giận: “Tôi đã nói với bà rồi, Cẩm Sương bị ép kết hôn vì gia đình chúng ta.
Rốt cuộc bà đang nói bậy bạ cái gì thế hả!”
Tôn Vân Phi trừng mắt nhìn chồng: “Ông đừng có nói vớ vẩn, con gái kết hôn đương nhiên là vì hạnh phúc cả đời của mình.
Cái gì mà vì nhà chúng ta chứ? Ông cũng quá coi trọng bản thân mình rồi!”
Sắc mặt Vu Phương xanh mét, im lặng không nói gì.
Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương có hơi lóe lên: “Cậu, mợ, hai người không cần phải cãi nhau vì chuyện này đâu ạ, hiện tại con đang sống rất tốt!”
Tôn Vân Phi khi nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói vậy, bà ta lập tức mỉm cười: “Ông nghe thấy chưa, Cẩm Sương nói rằng bây giờ con bé đang rất tốt kìa!”
Vẻ mặt Vụ Phương u ám, không muốn nói gì thêm nữa.
Đôi mắt Tôn Vân Phi lóe lên ánh sáng sắc bén: “Đúng rồi, Cẩm Sương, mờ vẫn chưa hỏi được cháu, chồng cháu là ai thế?”
Bạch Cẩm Sương bình tĩnh nhìn Tôn Vân Phi, cô gần như có thể nhìn thấy được sự tính toán trong mắt Tôn Vân Phi.
Bạch Cẩm Sương có chút hối hận, vì hôm nay đã đến nhà họ Vụ.
Thế nên cô mới nói, tại sao đột nhiên mợ lại cho cô vào trong nhà.
Đôi mắt cô trùng xuống, nói: “Người bình thường thôi ạ!”
Nụ cười trên mặt Tôn Vân Phi có chút không nhịn được: “Mợ hỏi về chồng của cháu, chính là muốn hỏi về tình hình chung của cậu ấy, bố cháu không quản cháu, mợ và cậu chính là những người thân yêu nhất của cháu.
Xem đứa nhỏ như cháu nói gì này, trên thế giới này ai mà không phải người bình thường cơ chứ?”
Thấy Tôn Vân Phi nói không ngừng, Bạch Cẩm Sương im lặng không đáp.
Tôn Vân Phi thấy Bạch Cẩm Sương không nói gì, vẻ mặt không vui, nhưng khi nghĩ đến mục đích hôm nay bà ta gọi Bạch Cẩm Sương đến nhà, bà ta lại nở nụ cười.
Bà ta nói: “Cầm Sương ơi, cháu đã không muốn nói chuyện về chồng cháu thì mợ cũng ép nữa.
Nghe nói hiện tại cháu đang là nhà thiết kế trang sức tại trang sức Hằng Vinh đúng không?”.
Bạch Cẩm Sương gật đầu, giống như một con rối không có chút cảm xúc: “Vâng!” Tôn Vân Phi lập tức hớn hở: “Vậy đãi ngộ của trang sức Hằng Vinh hẳn là rất tốt nhỉ?” Bạch Cẩm Sương mím môi: “Cũng bình thường ạ!”
Tôn Vân Phi cố chấp hỏi: "Cho dù có đãi ngộ tầm thường, thì số tiền thưởng mà cháu giành được trong cuộc thi hắn là không ít nhỉ?”
Khi Bạch Cẩm Sương nghe Tôn Vân Phi nói vậy, trong lòng cô cảm thấy có một dự cảm chẳng lành, không khỏi nhíu mày.
.
Kiếm Hiệp Hay
Cô hỏi: “Mợ nói như vậy là có ý gì?”
Tôn Vân Phi lập tức mỉm cười xua tay: “Ôi, mẹ không có ý gì đâu.
Cháu cũng đừng có mà nói dối mợ.
Mợ đã xem qua ở trên mạng rồi.
Giải thưởng mấy cuộc thi mà cháu đoạt được thực sự không ít chút nào!”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Cẩm Sương hoàn toàn lạnh lùng: “Thì sao ạ?”.
Tôn Vân Phi nhìn Bạch Cẩm Sương cười: “Là như thế này, anh họ của cháu gần đây đang xây dựng sự nghiệp.
Cháu nhìn xem...!cháu là con gái, cầm nhiều tiền như vậy trong tay cũng không an toàn.
Không bằng...!cháu ủng hộ giúp đỡ cho anh họ cháu đi! Hơn nữa anh họ của cháu lập nghiệp cũng muốn kinh doanh trong lĩnh vực trang sức, đến lúc đó, cháu có thể góp ý cho nó được chứ!”.
Vẻ mặt của Tôn Vân Phi có vẻ rất bình tĩnh, như thể Bạch Cẩm Sương chắc chắn sẽ đồng ý với bà ta vậy.
| Bach Cẩm Sương thờ ơ nói: “Tiền của cháu, ở trong người của cháu, tại sao lại không an toàn?”.
Tôn Vân Phi dường như không thể hiểu được lời của Bạch Cẩm Sương: “Cầm Sương, cháu và