Lâm Thanh Tuấn trước mặt của mọi người, mở camera giám sát, trực tiếp tìm ra đoạn đó, sau đó ấn nút mở.
Ở phòng họp trên tầng cao nhất, bị Mặc Tu Nhân chất vấn, anh ta thật sự nghĩ đến rốt cuộc là xảy ra sai sót ở chỗ nào.
Dù sao, trừ buổi trưa ra, anh ta vẫn luôn ở bàn làm việc, hơn nữa, bộ phận thiết kế đông người như vậy, có người tùy tiện đi vào văn phòng làm việc của anh ta, nhiều người nhìn như vậy e là cũng không dễ ra tay.
Quả nhiên, sau khi tan làm Lâm Thanh Tuấn rời khỏi bàn làm việc, không lâu sau, cửa của phòng làm việc bị mở ra.
Mọi người nhìn thấy Tống Chí Nam bước vào, đã hiểu rõ tất cả.
Tuy rằng mọi người đã đoán được mọi chuyện là như thế nào, nhưng lúc nhìn thấy Tống Chí Nam đổi bản thiết kế của Bạch Cẩm Sương, trong lòng vẫn có chút chấn động.
Không ngờ, Tống Chí Nam đã nối tiếng như vậy rồi, còn làm ra loại chuyện như này, thật sự nhìn người không nên nhìn bề ngoài mà.
Lâm Thanh Tuấn phải cho Mặc Tu Nhân một lời giải thích, anh ta cũng chẳng làm gì khác, trực tiếp đưa đoạn mà Tống Chí Nam tráo đổi bản thiết kế, gửi qua cho Mặc Tu Nhân.
Một cuộc thi đấu bản thảo nhỏ, lại có một tin tức sốt dẻo như vậy, nhất thời mọi người của công ty đều bàn tán xôn xao.
Lúc mấy người nhân viên bước ra từ phòng làm việc của Lâm Thanh Tuấn, thì nhìn thấy Tống Chí Nam đang thu dọn đồ đạc, nhìn dáng vẻ như phải rời đi.
Nhưng mà còn chưa để cô ta thu dọn đồ đạc xong, thì có điện thoại từ người của bộ phận nhân sự.
“Cô Tống, dựa vào hành vi tráo đổi bản thiết kế của cô, công ty chúng tôi hôm nay chính thức khai trừ cô, mời thu dọn đồ đạc và lập tức rời khỏi công ty.”
Tống Chí Nam chưa từng chịu được nỗi nhục nhã như vậy, cô ta ủ mặt, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc, ôm thùng giấy đi ra ngoài.
Ảnh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn cô ta, xem thường, tò mò, chán ghét những điều này đều khiến cho Tống Chí Nam suýt chút sụp đố.
Lúc cô ta đi ngang qua Bạch Cấm Sương, đột nhiên dừng lại.
Bạch Cẩm Sương sợ cô ta phát điên lúc này, trực tiếp đứng dậy, lùi vê sau một bước: “Tống Chí Nam, cô có chuyện gì sao?”
Tống Chí Nam ác độc trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương, cũng không sợ bây giờ cãi nhau với cô: “Bạch Cẩm Sương, thật sự tôi không ngờ được thủ đoạn của cô lợi hại như vậy, chỉ trong hai ngày, có thể khiến tôi thảm hại đến mức này!”
Bạch Cẩm Sương không biếu cảm nói: “Không phải là tối khiến cô thảm hại đến mức này, là cô tự làm tự chịu, tôi không hê có ý chống đối cô.”
Tống Chí Nam hận đến mức răng ken két: “Đúng vậy, cô không chống đối tôi, cô thanh cao biết bao, làm sao có thể chủ động chống đối tôi, cô bày ra dáng vẻ bản thân là thánh mẫu là bạch liên hoa, là dựa bộ dáng này để mê hoặc Mặc Tu Nhân nhỉ!”
Bạch Cẩm Sương không nhịn được cau mày: “Tống Chí Nam, xin tự trọng, mọi người đều đang nhìn đó.”
Tống Chí Nam đột nhiên quãng thùng giấy xuống dưới đất, có chút cuồng loạn: “Tự trọng, tôi làm sao tự trọng, tôi thành ra như vậy, cô bảo tôi làm sao tự trọng, Bạch Cẩm Sương...!Tôi sẽ không bỏ qua cho cô” Tống Chí Nam nói xong liền hung hãn rời đi.
Cô ta sẽ không bỏ cuộc, cô ta sẽ khiến Bạch Cấm Sương trả giá.
Lúc về nước cô ta nghĩ rằng, cô ở Hằng Vinh làm mấy năm, Bạch Cẩm Sương chắc chắn không phải là đối thủ của Cô ta.
Nhưng mà cô ta không ngờ, chỉ bằng tài năng mấy ngày ngắn ngủi, kẻ bị thân bại danh liệt lại là bản thân.
Là cô ta quá ngốc rồi, Bạch Cẩm Sương có Mặc Tu Nhân chống lưng, công ty này là của Mặc Tu Nhân, cô ta làm sao đấu lại Bạch Cẩm Sương được.
Lúc trước, cô ta chỉ là hận Bạch Cẩm Sương cướp đi Mặc Tu Nhân, càng muốn cướp Mặc Tu Nhân từ tay cô trở lại.
Bây giờ, cô ta đã vô cùng hận sâu sắc người phụ nữ Bạch Cấm Sương này, hận không thể nghiền nát cô.
Lúc Tống Chí Nam rời khỏi công ty, trong đầu nghĩ đến vô số đối tượng có thể hợp tác ví dụ như Tân Vô Đoan, Tôn Vân Phi, Vu Kiên Định...!Tống Chí Nam rời đi, danh tiếng của cô ta ở công ty đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Mặc Tu Nhân trực tiếp hạ lệnh khai trừ Tống Chí Nam, bản thiết kế quý sau vẫn sử dụng của người đứng đầu cuộc thi, chính là hàng loạt thiết kế của Bạch Cẩm Sương.
Lâm Thanh Tuấn rời đi chưa lâu, Bạch Cẩm Sương bị Lâm Thanh Tuấn gọi đến phòng làm việc nói chuyện.
Lâm Thanh Tuấn biểu thị sự xin lỗi với Bạch Cấm Sương, chuyện ở hội nghị anh ta nói lại