Bạch Linh Lan nghĩ đến cảnh Bạch Cẩm Sương lớn lên trong nhà họ Bạch được ăn uống miễn phí thì trong lòng cực kỳ khó chịu: "Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, cô ta chính là một người lòng lang dạ sói.Gia đình chúng tôi đã nuôi dưỡng cô ta nhiều năm như vậy, bất kể cô ta không phải là con ruột thì cô ta cũng không nên đối xử với gia đình chúng tôi thế chứ.
Lúc cô ta kêu Mặc Tu Nhân chèn ép gia đình chúng tôi cũng không biết rốt cuộc là cô ta nghĩ như thế nào nữa!"
Tống Chí Nam nghe lời phàn nàn của Bạch Linh Lan thì trong mắt cô ta lóe lên một tia không kiên nhẫn, cô ta hỏi: "Nếu cô ta không phải là con ruột thì tại sao bố cô có thể để cô ta ở nhà họ Bạch nhiều năm như vậy?"
Vấn đề này liên quan đến thân thế của Bạch Cẩm Sương, cũng chỉ khi Mặc Tu Nhân bắt đầu nhắm vào nhà họ Bạch thì Bạch Cao Minh mới nói cho Bạch Linh Lan và Lộ Vân Hà biết chuyện này.
Bạch Linh Lan bĩu môi, nói với Tống Chí Nam: "Chuyện này tôi nói cho cô biết nhưng cô đừng bao giờ để cho Mặc Tu Nhân biết đấy, tôi chỉ nói với cô thôi!"
Tống Chí Nam lập tức làm động tác dùng băng keo bịt miệng lại: "Đừng lo, tôi rất kín miệng, sẽ không nói lung tung!"
Bấy giờ Bạch Linh Lan mới mở miệng: "Tôi nghe bố tôi kể rằng Bạch Cẩm Sương được mẹ cô ta đón từ bệnh viện về.
Trời lúc đó vẫn còn là mùa đông, gân như đã bị chết cóng.
Chẳng qua là cô ta lớn mạng, cuối cùng vẫn sống sót.
Mẹ của Bạch Cẩm Sương luôn lừa gạt bố tôi, bố tôi tưởng rằng Bạch Cẩm Sương thực sự là con gái ruột của mình.
Cho đến khi mẹ của Bạch Cẩm Sương qua đời, một bức thư để lại cho Bạch Cẩm Sương bị bố tôi đọc được nên ông ấy mới biết được nhiều năm qua thế mà ông lại đang nuôi con gái của người khác!".
Xin ủng hộ chúng tôi tại ( Tr umTruyen.NE T )
Tống Chí Nam nghe thấy những bí mật của Bạch Linh Lan thì trong lòng hoàn toàn không bình tĩnh được.
Nếu cô ta nhớ không lầm thì hồi đó...!con gái của chú nhỏ của cô ta cũng sinh ra vào mùa đông.Nhưng mà, nếu chú nhỏ đã nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, bề ngoài của cô trông rất giống thím nhỏ Đỗ Yến Oanh, vậy tại sao chú nhỏ lại không nghi ngờ? Hay là ông ta đã nghi ngờ và đang điều tra? Nhưng cũng không phải, lúc trước giọng điệu của chú nhỏ khi nhắc đến Bạch Cẩm Sương với cô ta thì có vẻ như ông ta không nghi ngờ Bạch Cẩm Sương là con gái của mình một chút nào cả, giọng điệu trong các câu chữ chỉ để lộ sự tán thưởng đối với thế hệ sau mà thôi.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra chứ? Tống Chí Nam cảm thấy trong lòng có rất nhiều manh mối, cô ta cần phải từ từ sắp xếp lại nó.
Tóm lại, để xác định Bạch Cẩm Sương và chú nhỏ có phải là cha con ruột hay không thì chỉ cần làm một cuộc xét nghiệm là được.
Nghĩ đến đây, Tông Chí Nam hạ quyết tâm, trước tiên cứ điều tra rõ chuyện này đã, việc còn lại thì cứ chờ xem kết quả rôi nói sau.
Bạch Linh Lan nhìn thấy Tống Chí Nam mang vẻ mặt nghiêm túc âm trâm và không nói lời nào thì cô ta không khỏi lên tiếng: Cô Tống, cô đang nghĩ gì vậy?"
Tống Chí Nam lập tức tỉnh táo lại và mỉm cười: "Không có gì đâu, chỉ là cảm thấy có hơi kinh hãi mà thôi, không ngờ Bạch Cẩm Sương còn có thân thế như vậy.
Mà này, Mặc Tu Nhân có biết thân thế của Bạch Cẩm Sương không?"
Bạch Linh Lan gật đầu: "Xem ra là đã biết, có chuyện gì sao?"
Hai tay Tống Chí Nam hơi nắm chặt lại, nụ cười có chút mất tự nhiên, cô ta lắc đầu: "Không có chuyện gì, ăn chút gì đi!"
Tây Minh Vũ
Lâm Kim Thư vội vàng chạy tới chỗ hẹn.
Lúc vừa xuống xe, cô ấy đã báo với Bạch Cẩm Sương cô ấy đến rồi, Bạch Cẩm Sương liền gửi số phòng bao cho cô ấy.
Cô ấy nghĩ đến những gì đã xảy ra giữa Cảnh Hạo Đông và mình, lại còn chạy đến chỗ Bạch Cẩm Sương nhờ giúp đỡ thì cảm thấy hơi tức giận.
Tại sao cô ấy biến mất, chẳng lẽ trong lòng anh ta không có chút suy đoán nào hay sao? Cứ quấn quýt lấy Cẩm Sương để làm gì? Lâm Kim Thư lơ đễnh suy nghĩ về mọi chuyện, bước đến chỗ phòng bao.
Kết quả là cô ấy đã đụng phải một người trên hành lang.
Lâm Kim Thư nhanh chóng nói: "Xin lỗi!" Cô ấy nói xong định rời đi, kết quả lại bị người ta đột nhiên năm lấy cánh tay mình.
Một cô gái tóc ngắn kéo cô ấy, nói với người đẹp tóc dài lượn sóng bên cạnh: "Quý Nhi, đây có phải là...!con điểm đã ở bên cạnh Hạo Đông ngày hôm đó không?”
Con ngươi của người đẹp tên Quý Nhi hơi co lại, sắc mặt trầm xuống: "Đúng đó!"
Nghiêm Khả Như cười nói: "Tôi không nhận nhầm người rồi.
Vừa rồi chỉ thấy cô ta có chút quen mắt thôi.
Kết quả là cô ta đụng phải cô lại quay đầu muốn rời đi.
Làm gì mà có chuyện tốt như thế chứ!"
Nghe hai người