Sự tức giận này của Lâm Kim Thư không là gì cả, nếu là cô thì cô còn tức giận hơn thế này nữa kìa.
Cô liếc mắt nhìn Cảnh Hạo Đông, mở miệng nói: "Hôm nay không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện tâm sự.
Tới đây thôi, chúng ta ai về nhà nấy nhé, OK?”
Cảnh Hạo Đông nhanh chóng lên tiếng: "Được, tôi sẽ đưa Kim Thư về nhà"
Lâm Kim Thư lạnh lùng nói: "Không cần, Cẩm Sương sẽ đưa tôi vê!"
Cảnh Hạo Đông thấy Lâm Kim Thư đã đứng dậy, định rời đi thì trong lòng có chút nóng nảy: "Kim Thư, anh thật sự rất muốn giải thích rõ ràng với em, em có thể cho anh một chút thời gian được không?”
Lâm Kim Thư nhìn anh ta: °Cho anh thời gian, cho anh thời gian làm gì? Cho anh thời gian để anh giới thiệu đội quân người yêu cũ của anh cho tôi quen biết à? Xin lỗi, tôi không rảnh như vậy.
Hơn nữa, gân đây tôi rất bận, đừng làm phiên tôi, cũng đừng làm phiền bạn của tôi.
Với lại, giữa tôi và anh, đâu có có bất kỳ mối liên quan gì cả, phải không?” Lâm Kim Thư vừa thốt ra những lời này, sắc mặt của Cảnh Hạo Đông nháy mắt khó coi đến cực điểm.
Anh ta trực tiếp gọi tên Lâm Kim Thư: "Em cho rằng giữa anh và em chỉ có quan hệ như thế thôi sao?"
Lâm Kim Thư nhướng mày: "Nếu không thì sao?"
Một nét khó chịu thoáng qua trên mặt Cảnh Hạo Đông, anh ta nặng nề nhìn Lâm Kim Thư, giọng nói có phần châm biếm: “Đúng vậy, không có quan hệ gì.
Em nói đúng, lúc nào em nói cũng đúng cả.
Em muốn đi đúng không? Em đi đi, đi rồi thì về sau coi như từ trước đến nay không..." Cảnh Hạo Đông nói tới đây, đột nhiên cảm giác được ánh mắt của Mặc Tu Nhân, nhất thời nghẹn lại những lời định nói.
Anh ta vốn muốn nói em cứ coi như từ trước đến nay chưa hề quen biết tôi, nhưng mà khi nhận được ánh mắt của Mặc Tu Nhân, anh ta đột nhiên không thể nói thành lời.
Anh ta biết Mặc Tu Nhân đang nhắc nhở anh ta rằng nếu hôm nay anh ta thực sự nói ra những lời này thì dựa theo tính cách của Lâm Kim Thư, có lẽ cả đời này cô ấy sẽ thực sự không qua lại với anh ta.
Ánh mắt Cảnh Hạo Đông có chút đỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Kim Thư lạnh lẽo đến đáng sợ: "Từ trước đến nay không cái gì hả?"
Cảnh Hạo Đông có chút bối rối: "Em cứ coi như từ trước đến nay chưa từng cãi nhau với anh!"
Bạch Cẩm Sương suyt chút nữa không kìm được mà trực tiếp bật cười.
Còn có thao tác này, bước ngoặt này! Lâm Kim Thư khẽ khịt mũi, có vẻ như việc Cảnh Hạo Đông nhường nhịn đã khiến tâm trạng của cô ấy tốt hơn vài phân.
Cô ấy nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương, tớ muốn về nhà!"
Bạch Cẩm Sương cong môi: "Được, tớ đưa cậu về!"
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư bước ra khỏi phòng bao, Mặc Tu Nhân phải đi theo sau.
Anh vỗ vai Cảnh Hạo Đông rồi thấp giọng nói: "Trước khi nói lời giận dỗi thì hãy nghĩ kỹ lại, xem có tính làm người độc thân cả đời hay không.
Đừng chơi trò cãi ngang với vợ tương lai của cậu.
Chơi không được thì cứ ngoan ngoãn chủ động nhận lỗi là có hiệu quả thôi."
Sau khi Mặc Tu Nhân nói xong trải nghiệm của bản thân thì anh vội vàng đuổi theo Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư.
Cảnh Hạo Đông cáu kỉnh vò tóc.
Chuyện quái quỷ gì thế này, sao có thể xảy ra chuyện này được chứ? Anh ta thực sự hận không thể giết chết hai tên ngốc Khương Quý Nhi và Nghiêm Khả Như.
Nếu không có họ, hôm nay anh ta vốn đã có thể giải thích tốt cho Lâm Kim Thư rồi.
Lâm Kim Thư chịu ghen vì anh ta thì tức là đã thích anh ta rôi.
Sau khi anh ta tự giải thích cho Lâm Kim Thư nghe về chuyện người yêu cũ của mình, cả hai sẽ tiêu tan những hoài nghi trước đây.
Đây sẽ là thời điểm tốt để anh ta thổ lộ! Tất cả đều là nôi của Khương Quý Nhi và Nghiêm Khả Như, ây dà! Anh ta phải tìm cách trút giận, nếu không, anh ta không thể nuốt trôi cục tức này.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đưa Lâm Kim Thư về nhà, trước khi Lâm Kim Thư xuống xe, Bạch Cẩm Sương không nhịn được mà mở miệng: "Lâm Kim Thư, cậu chờ một chút!"
Lâm Kim Thư quay lại nhìn cô.
Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân: "Anh xuống xe chờ một lát, em nói vài câu với Kim Thư!" Mặc Tu Nhân thức thời bước xuống xe, bước sang một bên vài bước.
Vốn dĩ anh định hút thuốc, nhưng kết quả lại giơ tay lên rồi lại đặt xuống, chạm đến một cây bạc hà trong túi, không nhanh không chậm bóc ra rồi cho vào miệng.
Trong xe hơi.
Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Kim Thư: "Kim Thư, không phải là tớ muốn nói chuyện thay cho Cảnh Hạo Đông.
Tớ chỉ cảm thấy hôm nay anh ta khá vô tội!"
Giọng nói Lâm Kim Thư có chút lạnh lùng: “Hôm nay anh ta vô tội, nhưng mình không phải vô tội à? Hôm nay